Bạn Trai Tôi Là Gangter - Boss Đại Nhân

Chương 30




Hồi lâu sau chấn tỉnh lại tôi mới mở cửa cho Vũ Phong:

_Anh vào đi ạh- Tôi ngượng nghịu nói.

_Ờh…uk- Vũ Phong cũng ngại ngùng không kém nói.

Vũ Phong bước vào trong, không khí trỡ nên tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập thôi,

_Àh..uk..anh đã ăn gì chưa?- Tôi nói làm tan không khí im lặng.

_Rồi…còn em- Vũ Phong hỏi lại.

_Em ăn với Ngọc Thụ rồi- Tôi ngây ngô nói mà không để ý người nào đó đầu đang bốc khói. “ Đừng làm tôi cáu nếu không tôi không tha cho em đâu”. Suy nghĩ vậy thôi chứ anh nào dám nói ra, cái cô ngốc này không bao giờ dung trí thông minh ít ỏi của mình để hiểu ý nghĩa cảu câu nói đâu.

_Uk, chắc cô thích Ngọc Thụ rồi àh- Vũ Phong nói đầy ẩn ý.

_Hả? Sao có thể được, em xấu hoắc thế này sao dám thích một người đẹp trai như vậy.- Tôi ngờ ngệch nói.

_Vậy còn tôi thì sao? Em thích tôi không?- Vũ Phong cười nhạt nói.

_Cái này…-Tôi ngập ngừng nói, “ Nếu nói có thì rất sợ lỡ người ta không thích mình thì sao, còn nói không thì không còn cơ hội nào cả. Biết phải làm sao đây”- Anh hỏi câu khác đi, cái này khó trả lời lắm- tôi nhìn xuống sàn cũng không dám nhìn anh nói.

_Nhưng anh chỉ có mỗi câu hỏi này thôi- Vũ Phong cười đểu bước lại gần tôi, làm tôi tim đập, người toát mồ hôi, mắt càng nhìn lọan hơn. Mặt anh áp sát gần tôi đến nỗi chỉ còn 1cm nữa thôi là môi kề môi rồi hix..hix…tôi không muốn thế này đâu.

_Anh đừng chọc em được không? Lần nào anh cũng làm cho em phải đau tim, lúc nào cũng nghĩ về anh, tại sao vậy?- Tôi lấy hết can đảm để nói ra, biết rằng có thể Vũ Phong sẽ không thích mình nhưng thà nói ra chứ để trong long khó chịu vô cùng.

_Thật sao?- Vũ Phong ngạc nhiên trước lời nói của tôi trong khi khoảng cách không hề xa tí nào cả, rất gần.

_Uk..-tôi đỏ mặt nói lí nhí.

_Để anh trả lời cho em biết nha, cô gái ngốc nghếch- Vũ Phong nham hiểm nói, chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của anh, cô đã bị anh hôn một cách bất ngờ. Nụ hôn này như muốn nói “ Này cô ngốc kia, Tôi không thích cô mà là yêu cô rồi đấy. Từ nay đôi môi này chỉ có thể là của tôi thôi đấy nhé”.

Trân Trân như bị mê hoặc rồi, nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào, nồng ấm này, choàng qua cổ anh đáp trả lại, như muốn nói “ Tôi chỉ thuộc về mình anh thôi”. Trái tim đang bay vòng vòng xung quanh hai người. Không biết trải qua bao lâu mà tôi ngủ luôn, trong lúc hon mà ngủ chắc chỉ có mỗi Tiết Trân Trân thôi. Rời khỏi môi Trân Trân, Vũ Phong không thể không cười được, cô nàng đã ngủ mắt nhắm nghìền.

_Trời ạh, trên đời này chắc chỉ có mình em trong lcú hôn mà ngủ thôi- Vũ Phong cười ngọt ngào nhìn cô gái trong vòng tay mình.

Đặt cô nằm xuống xoa đầu cô đầy yêu thương, hôn lên trán cô một cái, đắp chăn lại. Đóng cửa phòng ra về trong tâm trạng rất chi là vui tươi sang chói.

Sáng hôm sau,phòng 505,

_Dậy đi con heo lười này, 8h rồi đấy. Không muốn ra viện hả?-Ngọc Lan vừa la vừa kéo chăn ra khỏi người Trân Trân.

_Để tao nằm thêm tý coi- Trân Trân mắt nhắm mắt mở nói rồi kéo cái chăn lại đắp lên lại.

_Hừ, NẾU MÀY KHÔNG DẬY TAO SẼ KHÔNG ĐƯA CHỮ KÝ, CLIP ĐÊM QUA CỦA PHI LUÂN HẢI CHO MÀY ĐÂU- Ngọc Lan dung hết công lực hét vào tai tôi.

_Ặc…tao dậy liền mà huhuuh, tai của tôi- Vừa than vừa chạy vào toilet, tổng vệ sinh.

Làm xong vệ sinh cá nhân, Ngọc Lan đưa tôi đến phòng trả tiền viện phí tiện thể lấy thuốc uống luôn. Khi bước ra, thấy khuôn mặt vui vẻcủa Ngọc Lan và túi thuốc cầm trên tay thôi:

_Nè Lan mày sao thế- Tôi hua hua tay trước mặt Lan.

_Không…không sao…chỉ là tiền viện phí của mày có người trả rồi- Ngọc Lan nói.

_Có người trả sao?- Tôi ngạc nhiên nói.

_Uk, hình như là Boss đại nhân cảu mày đó- Nói xong Ngọc Lan đưa tờ hóa dơn lên cho tôi coi. Quả đúng là có người trả chữ kí cũng là của Vũ Phong luôn.

_Sướng nha, tiền viện phí cũng có người trả cho. – Ngọc Lan chọc ghẹo tôi.

_Có gì đâu mà- Tôi đỏ mặt nói, nghĩ lại chuyện hôm qua lại càng đỏ hơn, làm sao ấy nhỉ tuy không nói ra nhưng mà nụ hôn đó thật sự là rất ngọt ngào làm tôi muốn nghiền luôn mất.

_Thôi, để tao dẫn mày về nhà- Ngọc Lan nói rồi diều tôi về phòng thu xếp đồ đạc.

Quả thật không đâu bằng nhà mình, bỗng tiếng chuông điện thaọi bàn vang lên:

_Alô.

_Trân Trân đấy hả? Mẹ đây., con ở trên đó có khỏe không?

_Ủa mẹ ạh, con khỏe? Chắc ở nhà bố mẹ khỏe hết chứ?

_Uk khỏe. Thứ 7 tuần sau con về nhà nha. Mẹ có chuyện muốn nói với con.

_Thứ 7 tuần sau ạh. Dạ được.

_Uk vậy thôi mẹ cúp máy đây.

_Dạ, chào mẹ.

_****** gọi hả, Trân?- Ngọc Lan hỏi.

_Uk. Bà bảo rằng thứ 7 tuần sau về nhà có việc gấp.- Tôi trả lời.

_Àh đúng rồi, thứ 5 tuần sau là ngày kỉ niệm thành lập công ty đấy. Nghe nói tổ chức lớn lắm- Ngọc Lan nói.

_Thì có sao đâu. Tụi mình là nhân viên cấp thấp sao tham gia được- Tôi nói.

_Mày không biết đấy thôi. Tất cả toàn bộ nhân viên đều tham gia. Là ngày của công ty mà. Năm ngoái nhờ tham gia mà tao mới gặp lại Vũ Ngọc đấy- Ngọc Lan mơ màng nói.

_Haiz biết ngay mà, mỗi lần nhắc đến người yêu thì cứ hồn bay về bên người mà- Tôi nhìn Lan mà thở dài nói.

_Mày có bạn trai đi rồi biết- nhỏ Lan nguýt tôi.

_Her..her…tao mà có cũng không như mày được đâu- Tôi cười đùa nói.

Tiếng nhạc chuông điện thaọi cảu Lan vang lên, thì ra là anh chàng người yêu Vũ Ngọc gọi đến, nghe xong cô nàng bỏ lại cái clip quay được đêm qua cùng với một poster ảnh Phi Luân Hải kí tặng để alị rồi chạy biến đi. Đúng là yêu nhau có khác, vừa kêu một tiếng là đi liền.

Lan đi rồi, tôi lại được TGĐ than yêu cho nghỉ phép đến khi khỏe lại. Rảnh rang không việc gì làm, lấy cái clip của Lan để lại, mang vào phòng mở máy tính lên xem. Tôi càng coi càng thấy tiếc đức ruột vì không được đi xem Phi Luân Hải biểu diễn, họ mặc đồ đẹp mê ly hết biết.

_Đúng là đàn ông thiệt- Tôi thốt lên khi xem đoạn 4 thành viên trong nhóm đang…hắc…hắc…đang cởi áo khoác ngoài.

_Ai đàn ông- một giọng nói vang lên, do không để ý tưởng rằng Ngọc lan trở lại.

_Đương nhiên là Phi Luân Hải rồi, vừa đẹp trai, phong cách, thân hình chuẩn khỏi nói..hắc..hắc..- Tôi nói mà mắt không rời màn hình lại them nhìn say mê không thoát ra nổi. Làm cho chủ nhân giọng nói kia trên đầu đang bốc khói.

_Ah..hèm cô nương ơi thế TGĐ của cô có thân hình chuẩn không?- giọng nói đầy ẩn chứa.

_Ôi trời, TGĐ của tôi ảh? Quá chuẩn chỉ một lần nhìn thấy đã không quên được rồi- Tôi ngẫm nghĩ ngây thơ nói. Đột nhiên thấy kì quái,hình như giọng nói đó là nam mà, đâu phải con gái đâu, chẳng lẽ…..là….ma. Giật thót mình khi nghĩ đến, quay đầu alị…ôh no…đó là một con ma mĩ nam đẹp trai đang cười khúc khích…

_Anh….sao lại ở đây- Tôi ngạc nhiên nói.

_Hừm…anh đến xem em đã về nhà an toàn chưa? Thấy cửa ngoài không khóa nên vào ai ngờ….hắc…được người ta khen- Vũ Phong cười toe toét nói, không giấu nổi niềm vui sướng. Tôi đỏ mặt ngượng ngùng nói không được gì rồi.

_Mà sao em lại nhớ dai giữ nhỉ. Lần đầu gặp nhau vậy mà em lại để ý chỉ mỗi cái thân hình thôi sao- Vũ Phong nham hiểm nói.

_Àh…tại vì nó chuẩn thôi- Tôi ngu gnơ nói mà không biết người ta đang gài bẫy để mình xa vào lứơi một cách dễ nhất.

_Ôh trời…thật không ngờ em lại háo sắc đến thế..Ôi thân thể của tôi bị người ta cưỡng đoạt xem trọn rồi. Làm sao về gặp ba mẹ đây- Vũ Phong lại giăng lưới bắt người ngốc nghếch rồi.

_Ơh..sao lại là cưỡng đoạt chỉ là có người cho nhìn thì phải nhìn thôi nếu không có tội lỗi lắm- Trân Trân ngu ngơ vô số tội nói. Làm ai kia cứng họng khó mở lời.

_Còn nữa, nếu nói cưỡng đoạt thì ai kia cưỡng đoạt đến 2 lần rồi còn gì- Trân Trân đầu óc như được đột phá ăn nói rất chí lý.

_Vậy thì em có cần ai kia chịu trách nhiệm không?- Vũ Phong nham hiểm có thừa nói Tình thế đã được lật ngửa lại nghiêng về anh Thiên Vũ Phong. Lần này thì trên hai má của cô nàng đã hiện lên hai quả cà chua, đập mãi không nát, cô Trân Trân cần phải về nàh tu luyện lại.

_Không nói tức là em muốn anh chịu phải không?- Vũ Phong chớp chớp mắt đẹp nói. Chưa kịp tiếp thu hết lời Vũ Phong nói, anh ấy lại:

_Tiết Trân Trân em có đồng ý làm bạn gái anh không?- Vũ Phong nghiêm túc nói. Nghe xong lời nói đó đầu óc tôi chaóng váng quá, thật không ngờ Vũ Phong thích tôi…Tôi phải trả lời sao bây giờ….Một hồi rất lâu..lâu..anh thì cứ chờ đợi câu nói còn tôi thì cứ đờ đờ ra.

_Em không thích hả?- Vũ Phong giả vờ đau khổ, thực chất là nửa thật naữ giả đấy.

_Không…không phải…nhưng mà đến nhanh quá chưa kịp tiếp thu thôi- Tôi vội giải thích.- nhưng giờ em có thể nói…em…đồng…ý.

Tôi vaừ nói xong thì Vũ Phong đã ôm lấy tôi xoay vòng vòng ấy, làm chóng cả mặt, thế là bắt đầu từ bây giờ tôi đã là Bạn Gái của anh chàng ngàn vạn cô gái đều ao ước. Rất vinh hạnh đó nha.

Tối hôm đó,

Do tôi bị mất điện thoại nên Ngọc Lan cho tôi mượn tạm cái điện thoại “ cục gạch” àh không “ đập đá” mới đúng. Để nhắn tin cho người yêu đấy mà.

‘ Em định ngày mai sẽ đi làm’- tin nhắn của Trân Trân.

‘ Đi sớm thế, ở nhà nghỉ ngơi đi’- tin nhắn đầy quan tâm cảu ai kia.

‘ Dù gì chân em cũng đã khỏi rồi, mặt mũi cũng bớt rồi đi làm là vừa chứ nếu không bị trử tiền lương’- cái tin nhắn này chỉ là ngụy biện thôi. Thật ra cô nàng là muốn được nhìn thấy người yêu mà thôi. Hắc…hắc…

‘Vậy thì để mai anh đến đón em’.

‘ Cũng được’- dù sao Tiêu Hoằng có bạn gái rồi nếu mà trỡ mình chắc chắn thế nào mà không ghen.

‘ Em đi ngủ sớm đi, đừng có thức khuya xem phim đấy. Ngủ ngon’

‘ Vâng biết rồi khổ lắm, nói mãi. Nah cũng ngủ ngon nha’.