IU tay choàng qua cổ anh, đôi môi áp sát. Yi Seon chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của chị IU, rất đắm đuối và hưởng thụ.
Khoảng thời gian tưởng chừng chỉ có vài giây nhưng lại khiến tâm hồn nó vỡ nát.
Đôi môi người con trai ấy, đôi môi mà nó chỉ dám nhìn từ xa, đôi môi mà nó ước mong được một lần chạm vào, nay lại cần kề bên một đôi môi xinh đẹp khác.
- "...Yi Seon???"
Tiếng gọi của Min Hee khiến nó giật mình, vội gạt phăng đi dòng nước mắt sắp chực trào rơi xuống.
- " em sao vậy??"_Hắn đã gọi tên đến lần thứ 3 mới nghe thấy đấy.
- " có gì đâu, anh mua xong chưa, về thôi!"
- " ờ ờ"
Tuy hơi khó hiểu một chút nhưng hắn vẫn lẵng lặng nghe theo.
Bước chân ngày một xa dần hình ảnh cặp đôi quấn quít kia, nhưng vẫn không thể khiến nó bình tâm trở lại.
Trái tim ngu ngốc, đã bảo là phải từ bỏ anh đi cơ mà. Chuyện như vậy phải xảy ra với những ngừoi đang yêu nhau chứ! Có gì lạ sao??
Với lẽ, nó có tư cách gì để lên tiếng thậm chí còn không có quyền để đau lòng.
Chôn sâu anh xuống rồi, mong anh đừng xuất hiện nữa.
Xin anh...
**
Tan học, nó trở về kí túc xá như thường lệ. Bàn chân có vẻ đã ổn hơn, nhưng vẫn chưa di chuyển nhanh được.
Tới gần cổng, nó phát hoảng khi bàn tay bị ai đó kéo đi. Là một người từ đầu tới chân trùm kín mít, chỉ hở mỗi đôi mắt.
- " anh muốn gì hả? Tôi la lên bây giờ!!"
Nó sợ hãi, nghĩ tới việc họ sắp cho mình thuốc mê rồi bắt bỏ mình lên xe, bán cho mấy lão già dê biến thái thì tàn đời.
Người trước mặt vẫn im lặng, từ tốn kéo khẩu trang xuống.
Bàn tay đề phòng của nó buông thả xuống, thét lên một tiếng trong cổ họng:" a-anh??"
- " chứ em tưởng là ai??"_JungKook cười, trông chừng bộ dạng của YiSeon thì thấy rõ nó là người không dễ bắt nạt.
- " tại anh, cứ giống như mấy tên người xấu, bịt kín cả người như vậy, thì em biết là ai được!"
- " giờ thì biết rồi nè!"
- " s-sao anh ở đây?"
- " anh không thể tìm em được hả?"
- "..."
- " sao anh có cảm giác em đang trốn anh!"
- " làm, làm gì có, tại anh tưởng tượng vậy thôi!"_Yi Seon tránh ánh mắt anh, niệm câu thần chú trong lòng, tuyệt đối tuyệt đối không được rung động.
- " anh gọi, em không thèm nghe máy!"
- " ờ...là, điện thoại em rớt nước rồi!"_Thì ra anh vẫn cố liên lạc với nó, thì ra anh vẫn không quên nó, nhưng mà, cho dù như vậy cũng không được phép ảo tưởng.
- " biết ngay mà!!"
Vẻ mặt anh bỗng chốc hớn hở khiến nó hơi bất ngờ.
- " anh biết em phải có lí do mới lơ anh như vậy được!"
Nó khẽ cười rồi gật đầu nhẹ. Cả hai lại như chìm vào bế tắc.
- " em nhớ mình vẫn còn bài tập em xin phép đi trước!"
- " coi chừng!"
Dứt lời, nó bước nhanh ra, mắt mũi vội vã đến mức chẳng kịp nhìn trước nhìn sau, xém xông cả vào xe người ta. Cũng may anh nhanh tay, kéo cả người cô bé vào lòng, cứu nguy tình huống.
- " a!"_Anh khẽ rên lên một tiếng khi bị nó vô tình giẫm vào chân.
- " anh-anh có sao không? Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi!"
Nhìn cô bé trước mặt hoảng loạn cực cùng mà anh bật cười trong lòng. Thật ra chỉ là đau một chút thôi, nhưng lỡ trêu rồi thì trêu luôn.
- " a, chân anh, chân anh đau quá!"_Anh la lên, vẻ mặt nhăn nhó.
- " chết, chết rồi, em phải làm sao đây! À, em gọi taxi đưa anh đi bệnh viện nha!"
- " không được rồi, chân anh không nhúc nhích được!"
- " thật sao??? Anh đừng làm em sợ mà! Hic hic!"_Cô nàng còn tưởng mình đã gây ra lỗi lầm thực sự không thể tha thứ được nên nước mắt bắt đầu lã chã rơi.
Đến lúc này, anh không đủ dũng khí diễn tiếp, nước mắt YiSeon làm anh vô cùng khó chịu.
JungKook lặng lẽ dùng mu bàn tay ấm áp của mình lau cho nó. Yi Seon như chết lâm sàng trước hành động của anh, cơ thể như bất động không thể làm gì khác.
Dường như đã nhận ra trạng thái bối rối tột cùng của người đối diện, JungKook không tự chủ được mà bắt đầu mơn trớn khuôn mặt ngây ngốc của nó, anh mê mẩn vuốt ve đôi mắt dài, vuốt lên sống mũi thon nhỏ, lướt đến gò má mịn màng. Cuối cùng, ngón tay anh dừng lại ở bờ môi mọng đẹp, ánh mắt hoàn toàn bị thôi miên bởi cánh môi anh đào hồng hào dù không qua lớp son nào.
*Bíp*
Tiếng còi xe vang lên cũng là lúc Yi Seon nhảy dựng bật ra khỏi người anh, hơi thở rối loạn, vô cùng nặng nề.
Nó không nói lời nói một hơi quay người chạy thật nhanh vào cổng kí túc xá, mặc kệ anh ngây ngốc nhìn theo.
Yi Seon vừa chạy vừa rơi nước mắt, nó khóc vì nó khinh, vì căm ghét chính bản thân mình, sao lại có thể làm vậy với chị IU, người đã từng cứu mình chứ? Đáng lẽ không nên cho anh lau nước mắt ngay từ đầu chứ? Cảm giác tội lỗi giày vò, nó chỉ biết chạy và chạy...
***
JungKook rời khỏi phòng tập, bước lên tầng thượng, nhìn bao quát toàn cảnh thành phố phía dưới. Tay đút túi quần, lạ lùng ngẫm nghĩ, bản thân sao lại có nhã hứng ngắm ráng chiều.
Anh đứng đây, hướng tầm mắt về phía bao la bầu trời mà có cảm tưởng đang đối diện với chính cảm xúc của mình. Là lần đầu tiên lý trí thôi chèn ép để trái tim hét lên những rung cảm mà anh lẩn trốn, vừa không muốn, vừa không dám lắng nghe.
Jeon JungKook đã yêu rồi và yêu sâu nặng.
Yêu cô bé ngốc nghếch, Go Yi Seon!