Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 65: Ngoại truyện 10




Editor: Vàng Anh

Mười phút trôi qua, bầu trời được đom đóm thắp lên chút ánh sáng.

Chỉ là bây giờ trong đám đông không thấy được bóng dáng của Trình Lộc.

Lâm Phùng bước đi, không nghe lời Trình Lộc nữa, đi về phía cô rời đi, anh nhớ Trình Lộc có nói cô phải đi mua bánh củ sen áp chảo.

Chỉ có một cửa hàng bán củ sen áp chảo bên kia đường.

Con đường nhỏ hẹp trong trấn nhỏ cũng đông người qua lại.

Anh đợi đúng thời cơ để đi qua đường, nhưng lúc này đom đóm trên bầu trời dường như đã nhận được chỉ thị nào đó, chúng tụ lại thành hình bông hoa.

Lâm Phùng ngẩng đầu nhìn, muốn quay video lại cho Trình Lộc xem, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, tắt điện thoại.

Quả nhiên Trình Lộc nói không sai, lúc cô không có ở đây, ngay cả cảnh đẹp như vậy cũng không muốn ngắm.

Nhóm người ríu rít tụ lại, vây xem cảnh đẹp.

Mà Lâm Phùng chỉ một lòng muốn tìm được Trình Lộc.

Đi qua đám đông, cuối cùng anh cũng qua đường được, anh thấy Trình Lộc của anh đứng nơi đám đông tụ tập, một tay cầm thức ăn, một tay cầm điện thoại, ngửa mặt lên bầu trời quay video.

Lâm Phùng cười rảo bước đi về phía cô.

Anh đi tới sau lưng Trình Lộc, từ phía sau đoạt lấy điện thoại của cô, Trình Lộc trở tay muốn động thủ, qua đầu lại nhìn, thì ra là Lâm Phùng.

Cô kịp thời thu tay lại, "Không phải kêu anh đợi em sao, sao lại tới đây?"

Lâm Phùng tủm tỉm cười lưu video lại, rồi trả lời Trình Lộc: "Không đợi được, chỉ có thể đi tìm em." Anh giơ tay quơ quơ điện thoại, "Không phải em nói là cùng nhau ngắm à, không được quay video?"

Trình Lộc giật điện thoại lại, bỏ vào trong túi, "Anh nói đúng."

Lâm Phùng đưa tay ra, kéo Trình Lộc, nhiệt độ hơi lạnh từ bàn tay cô truyền đến tay anh, anh thuận theo tự nhiên nắm chặt tay cô bỏ vào trong túi áo, muốn sưởi ấm cô.

Bánh củ sen trong tay còn hơi ấm, cô đưa tới bên miệng Lâm Phùng.

Lúc này, toàn bộ trấn đom đóm được bao phủ khung cảnh sáng chói ồn ào náo nhiệt.

Đêm nay, Lâm Phùng và Trình Lộc chơi rất khuya mới về lại khách sạn.

Vì thức kịp mặt trời mọc hôm sau, Trình Lộc đặt báo thức lúc năm giờ sáng.

Sáng sớm hôm sau, đúng giờ đồng hồ báo thức vang lên, mặc dù rất buồn ngủ nhưng Trình Lộc vẫn gắng thức dậy, sau đó Lâm Phùng cũng thức, theo sau Trình Lộc rời giường.

Hai ngày nay thời tiết rất tốt, tuy rằng năm giờ sắc trời vẫn chưa sáng lên, phía chân trời chỉ có một tia sáng yếu ớt, dường như cho thấy hôm nay thời tiết không tệ.

Chắc có thể thấy được mặt trời mọc.

Bảy giờ rưỡi sáng, mặt trời chậm rãi mọc lên.

Dần dần vươn lên khỏi những vần mây, nhuộm cả bầu trời một màu tươi sáng, cả trấn đom đóm nghênh đón một màu trời tươi sáng.

Biển mây và ánh sáng mặt trời bổ sung cho nhau, Trình Lộc không khỏi cảm thán: "Đẹp quá, mặc dù lúc trước thường xuyên dậy sớm, nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến việc ngắm mặt trời mọc."

Lúc huấn luyện, cũng thức dậy rất sớm, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc huấn luyện, còn đâu tâm tư thời gian đi ngắm bình minh.

Mà Lâm Phùng đứng kế bên, từ phía Trình Lộc nhìn sang, chỉ có thể thấy được gò má nghiêm nghị được nhuộm bởi ánh vàng của mặt trời, che giấu đi không ít vẻ lãnh đạm ngày thường của anh.

Vừa nhìn anh là cô không thể rời mắt.

Quả nhiên dù mặt trời mọc có đẹp như thế nào cũng không thể đẹp bằng anh được.

Dường như nhận ra được ánh mắt của Trình Lộc, bỗng nhiên Lâm Phùng xoay đầu lạnh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Trình Lộc cong cong mắt cười, Lâm Phùng cũng khẽ mỉm cười, ôm cô vào trong lòng.

Lâm Phùng và Trình Lộc ở lại trấn đom đóm mấy ngày, cho đến ngày rời khỏi trấn đom đóm, Lâm Phùng để quên đồ ở khách sạn nên để Trình Lộc đến sân bay trước còn anh quay lại khách sạn lấy đồ.

Không ngờ trên đường trở về gặp Cố Huyền.

Còn có người bạn thường xuyên liên lạc với Trình Lộc, Lý Thừa Nguyệt.

Lý Thừa Nguyệt đang ngồi trong khách sạn ăn bánh ngọt, còn Cố Huyền ngồi bên cạnh cô ấy, vẻ mặt chân chó lấy lòng, Lâm Phùng biết tên Cố Huyền này chưa bao giờ xuất hiện vẻ mặt lấy lòng như thế.

Cẩn thận nhớ lại, trước kia Trình Lộc có nói Lý Thừa Nguyệt bị một tên cặn bã làm cho cô ấy mang thai, sau khi nghĩ kĩ, thật khiến cho người ta không khỏi nghĩ vòng vèo thêm.

Có lẽ, Cố Huyền chính là tên cặn bã trong miệng Trình Lộc và Lý Thừa Nguyệt.

Sắc mặt Lâm Phùng lạnh đi, đã làm cho người ta lớn bụng rồi mà còn không chịu trách nhiệm nữa, thì có khác gì tên cặn bã đâu chứ,

Huống chi, tên cặn bã này làm chuyện đó với bạn của Trình Lộc.

Thật không thể tha thứ.

Chỉ là bây giờ Lâm Phùng không kịp giờ máy bay, Trình Lộc còn ở sân bay chờ anh, anh không thể làm gì được, chỉ có thể lấy đồ trước rồi chờ về Lâm Sơn nói sau.

Trong trấn đom đóm.

Lý Thừa Nguyệt ăn xong nửa cái bánh ngọt, trên mép bị dính một ít bơ, Cố Huyền lấy lòng muốn giúp cô lau sạch, lại bị Lý Thừa Nguyệt chê đẩy ra.

Lý Thừa Nguyệt lười biếng duỗi người, nhìn cái bụng ngày một lớn của mình thở dài: "Không ăn nữa, ngán rồi."

Nói xong, cô xoay người muốn đi chỗ khác.

Cố Huyền theo sát phía sau, gấp gáp hỏi: "Thừa Nguyệt, em đừng rộn, trở về Lâm Sơn với anh đi, em xem bây giờ em mấy tháng rồi, còn đi lung tung như vậy nữa."

Lý Thừa Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, có chút không vui, "Không phải tôi rộn chuyện, là có người ở Lâm Sơn không muốn tôi về, tôi ở đây mới an toàn nhất, anh cũng đừng có đợi ở đây, dù sao đứa trẻ này cũng sẽ không mang họ của anh."

Cố Huyền ngăn Lý Thừa Nguyệt lại, "Em đừng quyết định thay đứa bé chứ, em phải tôn trọng ý kiến của nó, hơn nữa, bây giờ chỉ cần em gật đầu đồng ý, chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp."

Ánh mắt anh nghiệm túc, bình thường khi không làm việc anh luôn ngả ngớn.

Nhưng lúc vào công việc rồi thì sẽ nghiêm túc.

Thật ra thì Lý Thừa Nguyệt biết trong tận trong xương anh rất không đứng đắn, nếu không thì làm gì có chuyện 419 ở quán bar chứ.

Cô cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn bụng.

Đứa bé cũng sắp sinh, thật sự cô cũng không muốn chạy loạn, chỉ là tình thế cấp bách, cô không thể không làm như vậy.

Xuất thân của cô không tệ, chỉ là rất phức tạp.

Mẹ cô, bị ba cô lừa, cô thành con gái của tiểu tam.

Sau khi mẹ bị bệnh qua đời, ba mới tìm được cô, chỉ là không trở thành con gái chính thức của nhà họ Lý.

Lý Trường Long là giám đốc một công ty đồ gia dụng lớn hàng đầu ở thành phố Lâm Sơn, giá trị con người cao, nếu như bị người khác biết từng có tiểu tam, còn có con riêng thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến công ty.

Cho nên Lý Trường Long cho cô tiền sinh sống, nhưng không bao giờ nhận cô làm con.

Sau khi 419 với Cố Huyền, lại qua mấy lần tình cờ gặp gỡ, ngay lúc gần như xác định quan hệ, cô bất ngờ phát hiện Lý Trường Long đang tiếp xúc với Cố Huyền, muốn gả đứa con gái chính thức của mình cho anh.

Thanh niên tài giỏi đẹp trai ở Lâm Sơn thích hợp để kết hôn có được mấy người, có thì cũng đã kết hôn rồi, đời con còn chưa kịp lớn, chỉ còn duy nhất mỗi Cố Huyền.

Tính tình Lý Thừa Nguyệt không bao giờ muốn chịu thua, cho dù có đang thiếu nợ người chị đó thì cũng không bao giờ chấp nhận dùng đồ của chị.

Huống chi lúc đó, Lý Thừa Nguyệt vừa phát hiện mình mang thai, cô chắc chắn không muốn con mình không có ba.

Giống như cô.

Chỉ là đáng tiếc, Lý Trường Long nhanh chóng phát hiện cô thường xuyên ra vào bệnh viện, dựa theo thủ đoạn của Lý Trường Long thì cũng nhanh phát hiện cô mang thai, và tác giả của cái thai là Cố Huyền.

Lý Trường Long cực kỳ tức giận, mà người chị của cô lại trăm phương ngàn kế muốn phá hủy đứa bé trong bụng cô.

Vì thế Lý Thừa Nguyệt vẫn cãi nhau với Lý Trường Long, cuối cùng không còn cách nào khác, cô buộc phải mua vé máy bay, định bụng rời khỏi Lâm Sơn trước, chuyện khác nói sau.

Lúc rời đi cô nghĩ, nếu như Cố Huyền có thể bỏ qua những chuyện ở Lâm Sơn, cũng có thể chấp nhận sự thật cô là đứa con ngoài giá thú mà tìm đến cô, thì cô có thể không quan tâm đến những người ở nhà họ Lý đó.

May mắn thay, ngày thứ hai cô đến trấn đom đóm, Cố Huyền đã đuổi tới.

Nghe nói là đã bỏ rất nhiều dự án ở công ty, cũng nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Lý rồi, mới đuổi theo cô.

Thân phận đứa con ngoài giá thú này rất khó để chấp nhận, một khoản thời gian dài Lý Thừa Nguyệt cũng không thể chấp nhận được thân phận của mình, khi đó cô suy nghĩ, nếu như có một ngày tìm được người hoàn toàn không ngại thân phận của cô, cô sẽ không chút do dự mà lấy người đó.

Chỉ là thời điểm người này xuất hiện, cô lại do dự.

Bởi vì người này là Cố Huyền.

Thân phận như vậy, ngay cả Lý Trường Long cũng muốn làm đối tượng con rể, thật sự có thể đối xử tốt với cô chăng?

Lý Thừa Nguyệt không biết.

Chỉ là lần này, Cố Huyền bỏ lại tất cả mọi thứ đuối theo cô đến trấn đom đóm, cô lại càng xác định.

Người này, chắc là thích cô.

Lý Thừa Nguyệt ở lại trấn đom đóm thêm mấy ngày, Cố Huyền vẫn không bỏ đi.

Bởi vì kìm nén trong khách sạn hơi lâu, tim Lý Thừa Nguyệt đập rộn lên, bước đi ra khỏi cửa, không biết tối hôm nay trong trấn đom đóm có màn trình diễn đặc biệt, người người tấp nập chen lấn nhau, không đi được.

Cô muốn về khách sạn nằm.

Không ngờ bị người ta đụng, bây giờ bụng cô đã lớn, bị đụng một cái như vậy, cả người chóng mặt muốn ói, bụng còn có cảm giác đau đáu.

Cô luống cuống không biết làm sao.

Trong lòng lâng lâng hối hận, nếu cô không đi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Cô vội vàng bảo vệ bụng trước, trước mắt choáng váng không nhìn thấy được gì cả chỉ có thể vịn tường, người đụng phải cô cũng giật mình hỏi: "Tiểu thư, cô có sao không? Tôi, tôi gọi xe cứu thương cho cô nhé."

Người kia thấy dáng vẻ của Lý Thừa Nguyệt, đương nhiên bị làm cho bối rối, dù sao đụng phải phụ nữ có thai, còn là phụ nữ cái thai đang không khỏe trong người, dù là ai cũng sẽ thấy luống cuống.

Lý Thừa Nguyệt cố nén đau đớn gật đầu, cô hít thở sâu, nói: "Lúc cần thì không thấy, lúc không cần thì cứ xuất hiện mãi, Cố Huyền, tôi đang khó chịu muốn chết!"

Người đang bấm gọi xe cứu thương hỏi cô: "Huyền gì chứ? Tiểu thư cô đừng xảy ra chuyện gì nha, tôi không chịu trách nhiệm này nổi đâu!"

(Cố Huyền: /gù xuán/, từ /xuán/ còn có nghĩa là nguy hiểm.)

"Cái gì? Tôi nguy hiểm như nào?" Lý Thừa Nguyệt nghe lời của anh ta, trái tim trĩu nặng.

Nặng nề làm cho người ta tuyệt vọng.

Thời điểm yếu ớt nhất của con người thì họ không thể khống chế được cảm xúc của mình, lúc này cô muốn vỡ òa.

Nước mắt Lý Thừa Nguyệt không ngừng tuôn rơi, cô thật sự sợ, sợ nguy hiểm, cũng sợ không được gặp Cố Huyền nữa.

Mặc dù anh ta có chút tật xấu, nhưng xét tổng thể mà nói thì hoàn toàn hợp gout Lý Thừa Nguyệt, cũng đủ thích cô, Lý Thừa Nguyệt rất sợ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có xe cứu thương đến, người đụng phải cô muốn đỡ cô lên xe, lại không ngờ bị một người kéo ra, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đen kịt đi tới, sau đó ôm ngang người phụ nữ đang vịn tường lên.

Người phụ nữ có thai vừa nãy còn mặt mày tái nhợt, bây giờ vô cùng an tâm ôm lấy người đàn ông, miệng lẩm bẩm nói: "Không ổn không ổn rồi Cố Huyền."

"Đừng nói bậy bạ."

Cố Huyền rảo bước lên xe cứu thương, rất nhanh thì đến bệnh viện, bác sĩ làm viện đến nửa đêm, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ dặn sau này Lý Thừa Nguyệt không nên chạy lung tung, phải tịnh dưỡng thật tốt mới được.

Lúc này trái tim Lý Thừa Nguyệt và Cố Huyền mới buông xuống.

Cố Huyền nhìn Lý Thừa Nguyệt bình tĩnh lại, anh mới nói: "Em còn nhớ trên xe cứu thương nói gì với anh không?"

Sắc mặt Lý Thừa Nguyệt tái nhợt quay đầu sang một bên.

Lúc đó cô hiểu lầm người ta, tưởng mình với đứa trẻ gặp nguy hiểm nên mới nói bậy nói bạ, khóc nước mắt nước mũi ôm Cố Huyền nói: "Nếu có thể vượt qua sẽ không chạy nữa, em lấy anh."

Ai biết được vốn dĩ cô không gặp chuyện gì lớn, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhưng bây giờ bị Cố Huyền hỏi thẳng mặt, Lý Thừa Nguyệt vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Lý Thừa Nguyệt không trả lời, Cố Huyền nói thay cô: "Vừa nãy em nói sẽ đồng ý lấy anh, em cũng không thể để cho đứa bé không có ba chứ?"

Lý Thừa Nguyệt hừ một tiếng, nắm chặt lấy chăn, một tay dò xét chỉa về phía Cố Huyền.

Cố Huyền giữ chiếc nhẫn anh muốn tặng cô bên mình, anh lấy nó từ trong túi quần ra, chiếc nhẫn nạm kim cương lấp lánh trong ánh sáng.

Anh thở phào nhẹ nhõm, "Muốn kết hôn với em thật không dễ dàng, sao anh thấy Lâm Phùng lấy vợ dễ như ăn cháo vậy chứ."

... Lý Thừa Nguyệt muốn nói lại thôi.

Lâm Phùng vô tội bị liên lụy, Trình Lộc kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

Chắc cũng chỉ có Cố Huyền không biết chuyện của Lâm Phùng, còn nghĩ rằng theo đuổi con gái thật đơn giản.

Cố Huyền giống như nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, cười với Lý Thừa Nguyệt, "Trước kia toàn là Lâm Phùng rải thức ăn chó cho anh, bây giờ đến lượt anh, anh phải nói cho tên đó biết anh sắp kết hôn rồi mới được."

Vừa nói, Cố Huyền vừa gửi tin nhắn cho Lâm Phùng.

Bỗng phát hiện tin nhắn hai ngày trước Lâm Phùng gửi cho anh, chỉ là lúc đó toàn bộ tâm tư của anh đều dành cho Lý Thừa Nguyệt nên không thấy, giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Lâm Phùng.

[ tạm biệt ]

Cố Huyền không hiểu chuyện gì xảy ra, chuyện gì vậy?

Cố Huyền: [??? ]

Đối phương không phải là bạn tốt của bạn.

Cố Huyền: "..."

Biểu tình của anh trong lúc nhất thời một lời khó nói hết.

Lý Thừa Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tay gác lên bụng, không khỏi hỏi: "Sao anh bày ra biểu cảm gì ngộ vậy? Có phải ở chung với em nên không vui đúng không? Quên đi, nếu anh không vui, vậy em về Lâm Sơn."

Cố Huyền ngẩng đầu lên, để đặt chuyện của Lâm Phùng sang một bên.

Vô cùng nghiêm túc nói với Lý Thừa Nguyệt: "Không phải, anh yêu em."

Lý Thừa Nguyệt lẩm bẩm vài câu, không trả lời lại Cố Huyền.

Lúc này, phong cảnh quang đãng ngoài cửa sổ, mùa xuân thật sự tới rồi.