Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 44: Là Lâm Phùng




Editor: Vàng Anh

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phùng tỉnh lại, Trình Lộc không còn ở bên cạnh nữa.

Anh cắn răng, không ngủ nữa, không ngờ tối hôm qua anh ngủ rất sâu nên hôm nay mới dậy hơi muộn.

Anh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: "Tới bệnh viện đón cậu."

Trình Lộc đi rất sớm, khi ánh ban mai dần tắt, cô đã đến cục cảnh sát.

Lão Chu mang tin vui đến, nói rằng trong tỉnh có trại huấn luyện, nên chia hai người ra để ở lại trại huấn luyện hai ba tháng.

Trình Lộc đã mong chờ trại huấn luyện này từ lâu, nghe nói có rất nhiều cảnh sát xuất sắc đến, cô lại nói bóng gió hỏi thăm một chút, nghe nói cục sẽ chỉ định cô làm người đi.

Trình Lộc mừng rỡ như điên, ngay cả cảm giác đau lòng của tối hôm qua cũng bị cảm giác mừng rỡ này át đi rất nhiều.

Sau khi đi cô hỏi Triệu Trừng, thương tích của Lâm Phùng đã ổn chưa.

Trình Lộc mới biết Lâm Phùng đã ra viện, lúc này đã là cuối tháng mười một, cô mặc áo lông dày, lớp trưởng đã trở về sau khi đi công tác lập tức hẹn Trình Lộc đi ăn cơm.

Tan việc, sau khi chào hỏi với La Thứ rồi rời khỏi cục cảnh sát, cô phất phất tay với La Thứ: "Cậu ở lại trực vui vẻ, chị đi trước."

La Thứ với vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu lên, chép miệng: "Chị Lộc chị thay đổi rồi, lúc trước chị còn ở lại trực cùng em."

"Hôm nay không được, chị có hẹn ăn cơm với người khác."

Mắt La Thứ sáng rực lên, "Với ai?" Cậu đánh hơi được mùi nhiều chuyện, lại nghĩ đến lần trước Trình Lộc đi ăn với Lâm Phùng, vậy là, có thể... Trình Lộc đang hẹn hò với Lâm Phùng?

Trình Lộc gượng cười, khoát tay, "Đừng nói bậy bạ, là lớp trưởng lớp đại học của chị." Cô đi ra ngoài chưa được hai bước, hình như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với La Thứ: "Sau này đừng nhắc tới giáo sư Lâm nữa, nếu để chị người được chuyện của anh ấy nữa, chị xé miệng cậu."

La Thứ giơ hai tay lên, "Em sai rồi chị Lộc!"

Trình Lộc hài lòng đi ra ngoài.

Cuối thu, một bầu không khí tịch mịch.

Những cây dâu tằm bên ngoài đồn cảnh sát hoàn toàn suy tàn, không còn ra vẻ kiêu ngạo mùa hạ nữa.

Cô chạy từ dưới táng cây chạy tới, thấy lớp trưởng đậu xe bên ngoài cục cảnh sát từ xa, cô chạy bước nhỏ tới, cười xin lỗi: "Lớp trưởng, xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi."

Lớp trưởng dịu dàng cười, vừa giúp Trình Lộc mở cửa xe, vừa nói: "Vẫn còn khách khí với tớ như vậy."

Trình Lộc ngồi trong xe, gió từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, Trình Lộc vội đóng cửa kính lại, lầm bầm một câu: "Mấy ngày nay trời lạnh, phải mua quần áo dày hơn một chút."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Lớp trưởng nhanh chóng tiếp thu được thông tin từ Trình Lộc, anh trực tiếp dẫn Trình Lộc lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại để ăn tối trước, dự định sau bữa ăn sẽ đưa Trình Lộc đi chọn hai bộ quần áo.

Hai người cùng nhau bước vào nhà hàng, bọn họ sóng vai đi vào trông như một đôi.

Người phục vụ cầm thực đơn đi ra, nhiệt tình đề cử những combo món ăn mới.

(combo là phần thực đơn kết hợp. Xu hướng thiết kế thực đơn theo hình thức combo đang được các nhà hàng áp dụng rất hiệu quả hiện nay nhờ những ưu điểm về giá và có thể mua – bán nhiều món ăn cùng lúc.)

"Đây là lần đầu tiên combo phần ăn này được ra mắt, vừa mới được làm ra, cho nên vẫn chưa có người nào thử, hai người tới thật đúng lúc có thể thử một chút."

Trình Lộc không thấy có vấn đề gì, lớp trưởng ngẩng đầu nhìn phục vụ, không khỏi hỏi: "Combo gì?"

Phục vụ mỉm cười đúng mực nói: "Tôi thấy hai người đi cùng nhau không hợp."

Lớp trưởng cau mày: "? ? ?"

Khuôn mặt Trình Lộc cũng mờ mịt ngước lên nhìn về phía phục vụ.

Phục vụ nhìn hai khuôn mặt ngờ vựa kia, tiếp tục giải thích: "Đây là tên của combo này, hai vị cần không?"

Lớp trưởng: "Không cần, chúng tôi gọi mấy món là được."

"Được, tiên sinh."

Sau khi phục vụ bước vào bếp kêu món ăn, sau đó lại rẽ vào một khúc cua đi vào gian phòng bên cạnh, phục vụ cung kính đi vào, đi về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn: "Anh Lâm, tôi đã nói dựa theo ý của ngài."

Sắc mặt Lâm Phùng lạnh lùng, âm thầm quan sát Trình Lộc và lớp trưởng.

Anh gật đầu, nghĩ đến hai người kia đi hẹn hò, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Còn tưởng nhân vật nào lợi hại lắm, bây giờ nhìn thấy, không phải là chỉ đẹp trai một chút thôi sao, sao có thể so được với anh?

Sau khi phục vụ báo cáo tình huống cho Lâm Phùng xong, xoay người đi vào phòng bếp đem món ăn lên cho Trình Lộc và lớp trưởng.

Trong lúc này, lớp trưởng không ngừng bóc tôm cho Trình Lộc, cực kì ân cần tỉ mỉ.

Lâm Phùng lại không vui, ai mà không biết bóc tôm chứ?

Anh kêu phục vụ lại, kêu anh ta đi giúp Trình Lộc bóc tôm, phục vụ hiểu ý, lập tức đi đến bên bàn Trình Lộc vô cùng thân thiết nói: "Hai vị bóc tôm cũng cực rồi, để tôi bóc giúp hai người."

Lớp trưởng nhíu mày, vừa nói câu "Không cần", thì đã thấy phục vụ đeo bao tay vào bắt đầu bóc tôm.

Mỗi con tôm được bóc ra đều được chuyển đến đĩa của Trình Lộc một cách chính xác.

Trình Lộc ngẩng đầu nhìn người phục vụ, mỉm cười nhìn lớp trưởng: "Lớp trưởng tìm chỗ này, thái độ phục vụ thật tốt."

Lớp trưởng nở một nụ cười ấm áp, khen phục vụ: "Đúng thật, thái độ phục vụ rất tốt." Ngoài miệng là khen nhưng thật ra âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Hiếm lắm mới mời Trình Lộc được một bữa anh, anh muốn thể hiện mình là một người đàn ông ấm áp, không nghĩ rằng phục vụ chỗ này lại không hiểu chuyện như vậy!

Lúc nãy thì đề cử combo món ăn "Tôi thấy hai người đi cùng nhau không hợp.", bây giờ thì lại chen vô bóc tôm giúp, ai mượn? Anh không mượn! Anh tự bóc được mà!

Còn Trình Lộc thì không nghĩ nhiều như lớp trưởng, phục vụ bóc xong một con thì cô ăn một con.

Đôi mắt trong veo của cô nhìn quanh, không biết nghĩ tới cái gì, lại ảm đạm cuối đầu xuống.

Bữa cơm này hai người ăn không mấy vui vẻ, chủ yếu người không vui là lớp trưởng, một bữa cơm ăn thật ngon lại bị phục vụ ra làm phiền, làm cho tâm trạng anh không tốt.

Sau khi Trình Lộc ăn xong, lớp trưởng mới kêu phục vụ tới tính tiền.

Phục vụ kiểm tra hóa đơn, rồi nở một nụ cười công nghiệp: "Tiên sinh, của anh tổng cộng một trăm ba mươi tám nghìn tệ."

(138 000 NDT khoảng hơn 2 triệu VND)

Lớp trưởng vừa đưa tay lấy hóa đơn, liền nghe phục vụ tiếp tục nói: "Có điều ông chủ nhà chúng tôi đã miễn phí cho hai người, không cần tính tiền nữa."

Lớp trưởng sững sốt: "?"

Sao lại đột nhiên không tính tiền nữa?

Trình Lộc cũng giật mình, một trăm ba mươi tám nghìn tệ không tính là ít, sao có thể nói không tính nhẹ nhàng như vậy?

Cô lau miệng rồi đứng dậy hỏi phục vụ: "Xin hỏi ông chủ của anh họ gì?"

Phục vụ: "Ông chủ họ Trình."

"Trùng hợp tôi cũng họ này."

Phục vụ cười cười không trả lời, anh đã làm theo những gì Lâm tổng nói rồi, còn nhiều hơn nữa thì anh ta không biết.

Lớp trưởng cũng không có để ý, đi ra khỏi phòng ăn với Trình Lộc, sau khi hai người rời phòng ăn không lâu, Trình Lộc đi được nửa đường thì mượn cớ quay về phòng ăn.

Đứng bên ngoài phòng ăn, cô thấy được phục vụ để xe lăn Lâm Phùng nói chuyện với một người đàn ông.

Cô quay lưng về phía Lâm Phùng, vì vậy Lâm Phùng không nhìn thấy cô.

Cô nghe được người đàn ông đối diện nói chuyện với Lâm Phùng: "Tứ gia, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay? Lúc trước tôi còn tưởng anh muốn tu thành tiên chứ, không ngờ anh thật sự động lòng?"

Vẻ mặt Lâm Phùng không cảm xúc, nhàn nhạt gật đầu một cái.

Người đàn ông nói tiếp: "Cô gái không xinh lắm nhưng thực ra rất ưa nhìn, sao anh không nói thẳng với cô ấy đây là hóa đơn Lâm Phùng anh thanh toán? Còn phải đổi họ Trình làm gì?"

Vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Phùng cuối cùng cũng thay đổi, Trình Lộc không thấy được mặt của Lâm Phùng, chỉ nghe được tiếng cười nhẹ của anh, trả lời: "Cô ấy không muốn gả về nhà tôi thì tôi ở rể nhà cô ấy, mang họ Trình cũng không sao."

Người đàn ông kinh ngạc: "Tứ gia anh..."

Trái tim của Trình Lộc cũng đột nhiên nhảy lên, một loại sợ hãi từ dưới đất chui lên, giống như có một cái gì đó đang lớn lên, đâm thủng trái tim cô.

Cô xoay người, hít thở sâu hai cái, rồi bước nhanh rời đi.

Lúc trong phòng ăn, người phục vụ bước ra nói combo phần ăn tên "Tôi thấy hai người đi cùng nhau không hợp." là Trình Lộc cảm thấy có gì đó sai sai, đến lúc người phục vụ ra bóc tôm giúp cô, lại càng thấy sai hơn, quan trọng hơn là, hóa đơn một trăm ba mươi tám nghìn kia, ông chủ nói miễn là miễn, vấn đề này rất sai.

Sau khi cô rời đi, thì quay lại, chỉ để xem ông chủ là ai, tại sao phải làm như vậy.

Không ngờ người đó là Lâm Phùng.

Càng không ngờ Lâm Phùng sẽ nói ra những lời như vậy.

Trình Lộc đi không được bao lâu, khóe miệng Lâm Phùng mới nhếch lên, anh ngước mắt lên, tựa vào xe lăn, trông thoải mái nhàn hạ.

"Cô ấy đi?"

Phục vụ gật đầu: "Đúng vậy anh Lâm, đã đi rồi."

Người đàn ông bật ngón cái lên với Lâm Phùng: "Đỉnh thật, Tứ gia, không ngờ mánh trêu em gái của anh cao minh như vật, chắc hẳn cô gái này sớm muộn gì cũng bị anh bắt vào tay."

Lâm Phùng phất phất tay, quay đầu liếc nhìn chỗ Trình Lộc vừa đi, lông mi anh rũ xuống, lạnh nhạt lên tiếng: "Cao minh cái gì, chỉ là cô ấy không muốn nghe tôi nói, tôi chỉ có thể dùng cái này để nói cho cô ấy nghe."

Anh muốn Trình Lộc rộng mở cánh cửa lòng với anh, nhưng Trình Lộc lại bài xích, xa cách anh, nên anh chỉ có thể dùng biện pháp "Tình cờ nghe được" để nói cho Trình Lộc.

Trình Lộc bắt gặp anh ở đây, là do anh cố ý mà thôi.

Trong phòng ăn có đủ loại bất thường, thân là một cảnh sát nhất định Trình Lộc sẽ cảnh giác, muốn tìm hiểu lý do, Lâm Phùng liền mượn có nói ra những lời mình muốn nói.

Mặc kệ có hiệu quả hay không, anh chỉ muốn nói những lời trong lòng ra, rồi chuyện sau này thì tính sau.

Một bên khác, Trình Lộc không yên lòng trở lại bên cạnh lớp trưởng, còn có chút hốt hoảng.

Lớp trưởng không nhịn được hỏi: "Sao vậy Tiểu Lộc? Sao đi vệ sinh về, cảm giác như người mất hồn mát vía vậy."

Trình Lộc lấy lại tâm tình, dùng sức chớp chớp mắt, lắc đầu, "Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Hai người lại đi xuống, phía dưới chính là nơi bán quần áo, Trình Lộc chọn hai cái hoodie và áo lông, lúc đi tính tiền, lớp trưởng muốn trả, nhưng Trình Lộc và lớp trưởng còn chưa nói rõ ràng, chợt nghe nhân viên thu ngân nói một câu: "Xin lỗi, mấy bộ quần áo này có người mua."

Lớp trưởng: "Mua? Sao không nói sớm?"

"Dạ, có người mua cho vị tiểu thư này, nên không cần trả tiền."

Vừa nói, nhân viên đã lấy mấy bộ quần áo đóng lại cho trong túi đưa cho Trình Lộc.

Trong nháy mắt, trong đầu Trình Lộc chỉ còn lại ba chữ —— là Lâm Phùng.