Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 42: Mềm không ăn, cứng thì anh không dám làm gì!




Editor: Vàng Anh

Trình Lộc nghe giọng nói nhàn nhạt của Lâm Phùng nói ra những lời này cũng không khỏi đỏ mặt.

Cô còn tưởng người cứng nhắc như Lâm Phùng sẽ không nói những lời như thế này, nhưng cô không nghĩ tới, khi anh nói như vậy lại cực kì động lòng người.

Trình Lộc có thể nghe được tiếng hít thở của anh vang bên tai, cuối cùng cô cũng không nhịn được, lật ngược Lâm Phùng lại, đè lên người anh.

Ánh mắt Lâm Phùng ngừng lại, không nghĩ sự việc sẽ phát triển theo hướng này.

Cổ anh vẫn còn ửng đỏ một mảng, bây giờ đến cả lỗ tai cũng đỏ au, khóe môi anh hơi cong lên, "Em... dè dặt một chút." Vừa dứt lời, anh lại lập tức nói thêm: "Có điều cũng có thể làm như vậy."

Không phải chỉ cần hiến thân sao?

Anh có thể!!!

Có vết xe đổ lần trước, Trình Lộc thấy ánh mắt phức tạp của Lâm Phùng, cũng biết chắc chắn anh đó nghĩ tới chuyện gì đó rồi, cô bất đắc dĩ thở dài, đang muốn đứng lên khỏi người Lâm Phùng lại nghe được tiếng mở cửa của y tá, kèm sau đó là một tiếng thét lên.

Y tá che mắt, "Tôi biết tôi biết, nhưng eo và chân của vị tiên sinh này đều bị thương, không thể vận động mạnh được." Cô nàng hơi dừng lại, ngón tay hé ra một khe hởi, "Còn nữa, giường bệnh của bệnh viện chúng tôi không thể chịu được sức nặng."

Trình Lộc biết những tin đồn nhảm này sẽ không dừng được, chỉ biết càng giải thích thì sẽ càng đen, dù sao cô với cô y tá này không có quan hệ gì, nên cô cũng không giải thích, đẩy y tá ra khỏi cửa rồi đóng cửa phòng lại.

Xoay người lại, Lâm Phùng đã ngồi dậy, cổ áo bị mở hết hai nút.

Trình Lộc nhìn thẳng rồi vội vàng dời mắt, ho khan một tiếng: "Giáo sư Lâm, anh đừng đoán mò, tôi thật sự không có ý đó."

Lâm Phùng âm thầm cắn răng, Trình Lộc này, mềm không ăn, cứng thì anh không dám làm gì!

Còn anh phải làm sao đây?

Lâm Phùng im lặng, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, chuyển đề ài: "Nghe nói em đi ăn cơm với người khác?"

Trình Lộc đang muốn trả lời là lớp trưởng, nhưng vừa nghĩ tới cô đang muốn vạch rõ giới hạn với Lâm Phùng nên không nói rõ ràng một chút cũng tốt, nếu như cô có bạn trai, thì dựa vào tính cách của Lâm Phùng sẽ không quấn lấy cô nữa.

Trình Lộc gật đầu, trả lời Lâm Phùng: "Là lớp trưởng đại học, gần đây đang theo đuổi tôi." Cô chột dạ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng, chạm phải tròng đen đen nhánh của anh, "Tôi vẫn đang suy nghĩ."

"Không được." Giọng nói Lâm Phùng lạnh xuống, như đinh chém sắt nói.

Lời này lọt vào tai Trình Lộc, sóng lưng cô không khỏi thẳng lên, đầu lại không nhịn được rũ xuống.

Giọng điệu này, thật giống với hồi cấp hai cô thi không tốt, thầy giáo mời người lớn đến.

Lâm Phùng ngồi trên mép giường, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, so với dáng vẻ tủi thân vừa nãy như hai người khác nhau.

Anh nhận ra được giọng điệu của mình không tốt, nên mới hòa hoãn lại một chút, "Bây giờ em mới bao lớn đâu? Mới có hai mưới bốn hai mươi lắm tuổi, đây là tuổi nói chuyện yêu đương hả? Em còn nhỏ, không thích hợp."

Trình Lộc nhướng mày: "?"

Trình Lộc: "Vậy giáo sư Lâm anh... thì sao?"

Trên khuôn mặt Lâm Phùng vẫn chưa bao giờ hết đỏ, lại bị Trình Lộc nhắc tới chuyện này, anh bình tĩnh trả lời: "Tôi với lớp trưởng của em sao có thể giống như được chứ?"

"Đều có mắt mũi miệng, sao lại không giống nhau?"

"Cậu ta trạc tuổi em, như vậy chẳng phải là hai đứa con nít yêu nhau qua đường thôi sao? Tôi trưởng thành, chững chạc và cũng đủ thích em!"

Vốn dĩ đây là một tình huống rất nghiêm túc, nhưng nghe nói như vậy, Trình Lộc không khỏi bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn Lâm Phùng.

Tay cô chỉ chỉ vào Lâm Phùng, cười nói: "Vậy theo ý của anh, anh là cái đồ lớn tuổi, là cái đồ eo không tốt?"

"..." Lâm Phùng mím môi, càng tủi thân hơn.

Quả nhiên Trình Lộc chê anh lớn tuổi, chê anh eo không tốt.

Có thể chuyện eo không tốt này hoàn toàn là hiểu lầm, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn của anh!

Anh không muốn nói nhiều với Trình Lộc nữa, chỉ từ tốn nói: "Tại sao em suy xét người khác nhưng lại không nghĩ đến tôi?"

Nói xong, anh nằm dài xuống giường, kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, trông như một đứa trẻ đang làm nũng.

Trình Lộc bị dáng vẻ trẻ con của Lâm Phùng cảm thấy đáng yêu không thôi, cô ngồi xuống mép giường, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói cái gì.

Lời muốn nói với Lâm Phùng cô đã nói rất nhiều lần, dù có nói thêm bao lần nữa, thì Lâm Phùng sẽ buông cô sao?

Tay Trình Lộc siết chăn Lâm Phùng, thấy được hô hấp phập phồng trong chăn, cuối cùng cô chỉ thở dài, "Giáo sư Lâm, anh nghỉ ngơ cho khỏe, tôi gọi Hứa Tú tới."

Mới vừa nói xong, chăn bị vén lên, Lâm Phùng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, mặt không thay đổi lắc lắc đầu.

Trông có hơi đáng sợ, Trình Lộc đoán, có thể trong đầu anh đang suy nghĩ —— không cho phép kêu con bé, kêu con bé thì anh sẽ cắn lưỡi!

Trình Lộc không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, đặt điện thoại sang một bên tủ, hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, tôi đi mua bữa tối cho anh, lát nữa sẽ về."

"Ừ." Cuối cùng Lâm Phùng cũng lên tiếng trả lời.

Trình Lộc đi ra khỏi bệnh viện, đi đến tiệm cơm mới nhớ để quên điện thoại trên hộc tủ trong bệnh viện, cũng may là cô có cầm tiền mặt theo.

Lúc này trong phòng bệnh, Trình Lộc mới vừa đi chưa được bao lâu, điện thoại liền reo lên.

Lâm Phùng liếc mắt, trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Lớp trưởng".

Ánh mắt anh đanh đá, hừ lạnh một tiếng, ngó lơ không thèm để ý tiếng điện thoại đang reo kia.

Trình Lộc nhanh chóng mua một ly cháo về cho Lâm Phùng, cháo trắng không có bất kì mùi vị nào, nhưng Lâm Phùng lại ăn rất nhanh, còn làm Trình Lộc tưởng cháo trắng là sơn hào hải vị gì rất ngon.

Lúc này cô mới nhìn điện thoại, thấy lớp trưởng gọi mấy cuộc điện thoại tới.

Trình Lộc nhìn Lâm Phùng rồi chỉ vào điện thoại nói: "Giáo sư Lâm, tôi đi gọi điện thoại."

Lâm Phùng hơi gật đầu tỏ vè không để ý lắm.

Trình Lộc cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh, gọi lại cho lớp trưởng, lớp trưởng nhanh chóng nhận điện thoại: "Tiểu Lộc, hôm nay sao cậu đi gấp vậy? Cục cảnh sát có chuyện gì hả?"

"Không phải chuyện ở cục cảnh sát, là chuyện riêng của tớ." Trình Lộc tựa vào bức tường trắng bên cạnh, bởi vì đã đến tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, ngay cả sắc trời cũng đen sớm hơn.

"Có cần tớ giúp gì không? Cậu cứ nói."

"Không cần không cần, là một người bạn vô tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải chuyện quan trọng."

"Được rồi, vậy lần sau chúng ta hẹn thời gian khác vậy, hôm nay nói xong muốn mời cậu ăn cơm cũng không kịp..." Lớp trưởng còn chưa nói hết, Trình Lộc đã cắt lời của anh, cô nói với Lâm Phùng đang vịn tường bước ra: "Giáo sư Lâm, anh làm gì vậy?"

Lâm Phùng chậm rãi đỡ khung cửa đi ra ngoài, anh thấy điện thoại Trình Lộc vẫn còn sáng, nên nói một câu: "Tiểu Lộc, tôi muốn đi vệ sinh."

Đây là lần đầu tiên Lâm Phùng gọi cô là "Tiểu Lộc" như người khác.

Giọng điệu của anh lạnh như băng, duy chỉ có hai tiếng "Tiểu Lộc" này làm cho lòng người run lên, có chút mềm mại tơ lụa, nghe xong làm cho người khác không khỏi động lòng.

Trình Lộc quên mất mình đang nói chuyện điện thoại, cô nhìn về phía Lâm Phùng, trông anh vừa buồn cười vừa đáng thương, "Tôi dẫn anh đi?"

"Ừ, chỉ có thể là em."

Trình Lộc vội nói với lớp trưởng: "Tớ cúp nha lớp trưởng, lần sau nói tiếp."

Đến khi lớp trưởng nói tạm biệt, Trình Lộc mới duỗi tay đỡ cánh tay Lâm Phùng, đặt tay vào cánh tay anh, ở tư thế này, hơi giống như tay trong tay vậy.

Vừa đi, Lâm Phùng vừa nói: "Yêu sớm không tốt."

Trình Lộc biết, anh lại đang nói về lớp trưởng.

Tay cô buông lỏng cánh tay Lâm Phùng một ít., "Đã hai mươi lăm rồi, không tính là yêu sớm nữa, giáo sư Lâm anh đừng nói bậy bạ."

Nhận ra được Trình Lộc hơi buông lỏng tay ra, Lâm Phùng mím môi, bước lên hai bước, rồi ôm chặt cách tay Trình Lộc hơn, anh bất đắc dĩ nói: "Tôi ngã mất."

Trình Lộc híp mắt, dùng tông giọng giống như Lâm Phùng thường ngày: "Vậy cũng không được, giáo sư Lâm, anh dè dặt một chút."

Lâm Phùng hờn tủi nhìn sang: "..."

Ngoài miệng Trình Lộc nói như vậy, nhưng trên tay vẫn tiếp tục đỡ Lâm Phùng, đỡ anh đến nhà vệ sinh nam cô mới dừng bước.

Lâm Phùng vừa đi khuất, Trình Lộc mới tát một cái vào mặt mình.

Cô ra tay mạnh, tát xuống một cái, trên mặt đột nhiên xuất hiện một dấu tay đỏ bừng.

Sao cô lại không có liêm sỉ như vậy, ban ngày cô vừa nói với Hứa Qua không bao giờ ở chung một chỗ người người nhà của anh ta xong, kết quả trời vừa tối cô lại dây dưa không rõ với Lâm Phùng.

Trình Lộc đang suy nghĩ, thì Lâm Phùng đã khập khễnh đi về phía cô, sắc mặt vẫn không cảm xúc nhưu cũ, cô đỡ anh đi lên hai bước, Trình Lộc nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Lâm Phùng.

Trình Lộc không khỏi hỏi: "Anh than thở gì vậy?"

Lâm Phùng buồn bực nhìn qua: "Trong nhà vệ sinh không có ai, em cũng không tới nhìn trộm tôi."

"Phụt." Trình Lộc bật cười, cô không nhịn được đập vào vách tường một cái, cô cười chảy nước mắt, "Giáo sư Lâm, anh thử nghĩ về hình tượng hồi đó của anh xem, vừa cao quý vừa thanh lịch, rồi nhìn anh bây giờ, trông như một oán phụ vậy."

Có lẽ là vì hợp tình hợp thế, Lâm Phùng lại đọc một câu thơ: "Mãn địa hoàng hoa đôi tích, Tiều tuỵ tổn, Như kim hữu thuỳ kham trích?"

(dịch thơ: Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, Buồn bực nỗi, Giờ đây còn ai bẻ nữa? Theo mình hiểu ba dòng thơ này có thể hiểu là hoa vàng ở khắp mọi nơi, nhưng lại buồn ở chỗ không còn ai hái hoa nữa /wikipedia/.)

Nhìn thẳng vào mắt Lâm Phùng, Trình Lộc lại có thể đọc hiểu ánh mắt của Lâm Phùng rằng —— Trình Lộc, em có bẻ hông?

Cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu, không biết có phải là nguyên nhân khiến cô ở cùng Lâm Phùng lâu không, cô cảm thấy mình sắp bị anh lây cái bệnh ảo tưởng đó mất rồi.

Cũng may Lâm Phùng cũng không quấn quít vấn đề này nhiều, xoay người đi vào phòng bệnh, ngoan ngoãn lên giường nằm.

Trình Lộc đứng bên mép giường, thấp giọng hỏi anh: "Giáo sư Lâm, vậy tôi... về nhà trước? Chắc anh không cần gọi người nhà tới hả?"

Lâm Phùng không có phản ứng gì lớn, chỉ là anh bình tĩnh nói một câu: "Đây là lần thứ năm em từ chối tôi, bây giờ ngay cả chăm sóc tôi một đêm cũng không được sao?"

Trình Lộc còn chưa kịp nói ra câu "Có thể không được.".

Lâm Phùng lại giở vẻ mặt nũng nịu ai oán nhìn cô.

Giờ phút này Lâm Phùng đã chọt trúng chỗ đau của Trình Lộc: "Nếu không phải vì em từ chối tôi, thì em nghĩ tôi sẽ thành bộ dạng như vậy sao?"

Không thể không nói, những lời nói này thật sự chọt chính xác chỗ nhột của Trình Lộc.

Cô sợ nhất là làm hại người khác, hoặc là thiếu nợ người khác, cho dù là cái gì thì đều cũng phải trả.

Người này còn là Lâm Phùng thì cô càng sợ.

Sợ cô không trả nổi cả người lẫn tình.

(Mình giải thích chi tiết hơn ở đây nhé mọi người, dịch thơ: Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, Buồn bực nỗi, Giờ đây còn ai bẻ nữa?, trích thơ Thanh thanh mạn (聲聲慢) là một trong những tác phẩm làm nên tên tuổi cho Lý Thanh Chiếu /wikipedia/, theo mình hiểu ba dòng thơ này có thể hiểu là hoa vàng ở khắp mọi nơi, nhưng lại buồn ở chỗ không còn ai hái hoa nữa, dựa theo bản dịch mình dùng từ "bẻ" luôn, mình không hiểu nhiều lắm mọi người biết thêm thì góp ý giúp mình nha.)