Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 29: TRỜI SÁNG RỒI, ANH TỈNH LẠI ĐI




Màn đêm buông xuống, mưa gió dữ dội, sấm chớp rền vang, không gian không hề tĩnh lặng.


Sau khi Trình Lộc đi tắm thay quần áo, còn thuận tiện uống một bình sữa chua, lúc này cô mới dễ chịu hơn một xíu, chẳng qua là đầu còn hơi đau.


Trình Lộc từ phòng tắm đi ra, thấy Lâm Phùng đang ngồi ngay ngắn ở trên ghê sa lon nhà mình, không chớp mắt, thấy cô đi ra, sóng lưng anh thẳng hơn một xíu.


Trình Lộc chống cằm hỏi một câu: "Giáo sư Lâm, cảm ơn anh, có điều sao anh còn ở đây?"


Lâm Phùng nghiêm túc nói: "Bên ngoài trời mưa rất to, cũng rất tối, còn có cả sấm sét nữa đó, em không cảm thấy, bây giờ em đuổi anh thì có hơi tàn nhẫn hả?"


Trình Lộc bị Lâm Phùng nói á khẩu không trả lời được, đúng là với thời tiết này mà đuổi anh đi thì có hơi tàn nhẫn.


Không nói tới Lâm Phùng tự mình lái xe tới đón cô là một chuyện rất đáng biết ơn, Lâm Phùng còn giúp cô trả tiền cho Hứa Qua, cô lại càng phải biết ơn anh.


Trình Lộc đi vào phòng bếp rót cho Lâm Phùng một ly trà hoa lài, nước trà rất thơm, không khí ngập tràn mùi thơm ngát của hoa lài, khiến mũi dễ chịu, cảm giác nhức đầu của Trình Lộc cũng giảm đi một ít.


Cô bưng trà ra ngoài đặt ở trước mặt Lâm Phùng.


Trình Lộc nói thẳng: "Giáo sư Lâm, mưa lớn như vậy, hay là anh ngủ ở nhà tôi một đêm đi." Cô cong mi mắt, trên tay vẫn còn vết sẹo lần trước bị thương, đứng gần mới có thể thấy được rõ ràng: "Còn có giáo sư Lâm, liên quan tới chuyện anh giúp tôi trả tiền cho Hứa Qua, bây giờ tôi chuyển cho anh, anh cho tôi số tài khoản đi."


Lâm Phùng vừa định uống một hớp trà Trình Lộc pha, ngón tay mới vừa đặt trên ly trà, liền nghe được Trình Lộc nói như vậy.


Nhất thời sắc mặt anh thay đổi.


Ánh mắt anh âm trầm, nhìn về phía Trình Lộc, dáng vẻ có hơi tức giận.


Trình Lộc há miệng nói: "Giáo sư Lâm, anh sao vậy?"


Lâm Phùng hừ lạnh một tiếng, cởi một cúc áo sơ mi trên cùng ra, Trình Lộc nhìn theo động tác của anh, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ khác.


Cho dù trước kia đã được nhìn thấy phong cảnh bên trong rồi, nhưng bây giờ lại tiếp tục được nhìn như vậy nữa, cô không khỏi không dời mắt được.


Trình Lộc không khỏi suy nghĩ, cuộc sống này, sao lại có người có cái cổ đẹp mắt như vậy được chứ?


Rất nhanh, Trình Lộc đã kịp phản ứng lại, lại không khí này dường như có hơi mập mờ.


Gió mưa sấm chớp, trong đêm khuya không người, hai người một mình một phòng, hơn nữa Lâm Phùng còn mê người như vậy, ánh mắt Trình Lộc có hơi không được tự nhiên, vội vàng dời mắt.


Cô đang định nói, liền nghe được Lâm Phùng mở miệng trước: "Tiền...trước tiên em cứ giữ, khi nào anh cần gấp thì sẽ kiếm em để lấy."


"Cái này không thể được..."


Lời còn chưa dứt, Trình Lộc liền thấy Lâm Phùng nghiêng đầu một cái, không nhìn cô nữa, giống như đang giở trò hờn dỗi.


Trình Lộc cảm thấy có hơi buồn cười.


Thời điểm mới vừa quen biết Lâm Phùng, thấy anh dè dặt lãnh đạm, đối với người nào cũng là bộ dạng hời hợt không quan tâm.


Còn anh của bây giờ, ngược lại anh thay đổi rất nhiều, trước mặt người khác là một bộ dạng sau lưng người khác là một bộ dạng khác.


Lâm Phùng không nhìn Trình Lộc, mở miệng nói: "Cảnh sát Trình, phiền em dè dặt một chút, anh muốn nghỉ ngơi trên ghế sa lon, em muốn nhìn?"


Trình Lộc sợ run lên, cô lẩm bẩm: "Tôi có nói là cho anh ngủ trên giường đâu."


Đôi mắt đen láy của Lâm Phong chuyển động, đầu óc mơ hồ, ngay cả tiếng hít thở của Trình Lộc bên cạnh cũng trở nên rõ ràng.


Cô ấy nói vậy là có ý gì? Là đang mời anh vào phòng sao?


Lâm Phùng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng xuống, còn quay người ngược hướng Trình Lộc xích ra một chút, "Cảnh sát Trình, em đừng như vậy."


Nói xong, lỗ tai Lâm Phùng đỏ lên, tạo một sự tương phản rõ rệt với cái cổ trắng nõn của anh.


Trình Lộc híp mắt lại, mím môi cười cười.


Cô đáp một tiếng, không ở lại phòng khách nữa, cô trở vào trong phòng ngủ, tựa đầu lên giường, cơn buồn ngủ tấn công, cô rất nhanh đã ngủ say.


Còn Lâm Phùng trong phòng khách, nằm trên ghế sa lon, dùng ga trải giường mỏng đắp lên trên người, phía trên còn có mùi thơm của nước giặt quần áo.


Lâm Phùng nhớ mùi hương này, chính là mùi trên người Trình Lộc, mùi này vớ những người phụ nữ khác hoàn toàn không giống, mùi nước giặt nhàn nhạt trên người cô đều thơm hơn so với bất kì loại nước hoa nào.


Anh còn, rất thích cái mùi này nữa.


————————————————


Như mọi ngày Trình Lộc sẽ thức dậy rất sớm, sau khi thức dậy cô sẽ xuống lầu chạy bộ buổi sáng.


Tối hôm qua bởi vì cô uống khá nhiều, có chút đau đầu, đến lúc thức dậy đã là bảy giờ rưỡi sáng, bên ngoài phòng khách có tiếng động nhỏ, khiến cho cô không thể không xuống giường nhìn xem là chuyện gì được.


Mở cửa đi ra ngoài liền thấy trong phòng khách có một cái vali màu đen, cái vali yên tĩnh nằm trong phòng khách, còn trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.


Trình Lộc vỗ đầu một cái, mới nhớ ra tối ngày hôm qua Lâm Phùng đã ở lại chỗ của cô.


Cô liếc mắt qua phòng tắm, bóng người trong cửa kiếng như ẩn như hiện, cô không nhìn thêm nữa, đi thay một bộ quần áo thể thao, mở cửa ra nhìn một cái, bên ngoài vẫn còn mưa, chẳng qua là đã nhỏ hơn nhiều so với tối hôm qua.


Tin nhắn trong điện thoại hiện lên lấp đầy cả màn hình, mở ra tất cả đều là tin nhắn trong nhóm lớp.


Có điều chỉ trong một buổi tối, tất cả bạn học trong nhóm đều đang thảo luận về bạn trai mới của cô, lướt thêm một chút về phía trước là hình ảnh Lâm Phùng đang đở cô vào trong xe.


"Điện thoại của ai mà lại nét như vậy." Trình Lộc lẩm bẩm một câu, tấm hình này thật sự rất nét, ngay cả biểu cảm lãnh đạm của Lâm Phùng cũng chụp được rõ như vậy.


Trình Lộc thuận tay lưu về, để ở bên trong thư viện của điện thoại.


Bởi vì bên ngoài trời mưa, Trình Lộc không ra ngoài chạy bộ, cô liền lấy thảm yoga ra để chuẩn bị vận động một chút, vừa mới bắt đầu được hai phút thì nghe tiếng mở cửa phòng tắm.


Trình Lộc dừng lại nhìn sang, trên mặt lập tức nóng lên.


Lâm Phùng để trần nửa thân trên từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc đen nhánh còn đang nhỏ vài giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh chậm rãi chảy xuống, ánh mắt Trình Lộc nhìn theo từng nơi giọt nước kia đi qua.


Cuối cùng dừng lại trên cơ bụng rõ ràng của Lâm Phùng.


Đừng nhìn thấy Lâm Phùng mặc quần áo trông gầy teo yếu ớt, bây giờ cởi quần áo ra như vậy, bên trong ngược lại rất đẹp mắt.


Yết hầu Lâm Phùng động đậy, mặt không thay đổi đi tới trước mặt Trình Lộc, đứng trước cái vali lấy ra một cái áo sơ mi màu đen mặc vào, chẳng qua là không cài một nút áo trên cùng, nhìn như vậy còn hấp dẫn hơn cả lúc anh cởi sạch.


Lâm Phùng mặc quần áo tử tế, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Trình Lộc.


Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trình Lộc mới bất giác đứng lên, sao cô lại nhìn chằm chằm người ta như vậy chứ?


Ánh mắt Lâm Phùng phức tạp, không nhanh không chậm cài cái nút áo cuối cùng.


Anh không khỏi nhếch mép cười nhạt, thấy Trình Lộc bình thường lạnh nhạt như vậy, bây giờ ngược lại nhìn anh đến quyến luyến không rời, còn nói không thương anh muốn chia tay, thật ra tình cảm đối với anh vẫn sâu đậm như vậy.


Phụ nữ, thật là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.


Lâm Phùng cài xong nút áo, Trình Lộc mới thanh tỉnh lại, ngồi trên đệm yoga ngửa đầu nhìn anh.


Trình Lộc chớp mắt nhìn anh: "Giáo sư Lâm, anh ra ngoài luôn xách theo vali hả?"


Lâm Phùng ngồi xuống, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế salon, hình dáng ưu nhã điềm đạm.


Anh không giấu giếm, rất trung thực nói cho Trình Lộc: "Tôi hôm qua anh đến đón em, anh đã thu dọn đồ đạc mang tới đây."


"Anh chuẩn bị đi công tác hả? Sao mang nhiều quần áo như vậy?"


"Em ở một mình anh không yên tâm." Lâm Phùng nhàn nhạt nói, ánh mắt nhàn nhạt cuối cùng cũng có chút gợn sóng, giống như mặt hồ nổi gió, ngay cả đáy mắt cũng khẽ rung.


Trình Lộc nghiêng đầu một chút: "A?"


Lâm Phùng không yên tâm cô?


Nếu người nào thật sự không có mắt chọc tới cô quả thực người đó có khác gì đi tìm đường chết đâu chứ, ngược lại nam nhân giống như anh mới là người ra khỏi nhà cần phải chú ý một chút.


Lâm Phùng bị ánh mắt khó hiểu của Trình Lộc nhìn qua nhìn lại, cả người đều không được tự nhiên, môi anh mấp máy muốn nói rồi lại thôi.


Anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao Trình Lộc lại nghe không hiểu chứ?


Làm anh buộc phải nói thẳng hơn một chút, nhưng nếu quá thẳng thắn có hơi không dè dặt, Trình Lộc có cảm thấy anh là người nói năng tùy tiện không?


Anh không thể nào nói thẳng ra được.


Yên lặng hai giây, Lâm Phùng mở miệng: "Vậy nếu là người yêu thì cũng nên ở chung với nhau chứ." Anh thẳng thắn nói ra ý tưởng của mình, "Anh cảm thấy, chúng ta cần phải ở chung."


"Hả?" Trình Lộc trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lâm Phùng dùng vẻ mắt bình tĩnh nói ra lời đó, nhưng thực chất khuôn mặt Lâm Phùng cũng đã đỏ bừng lên, khuôn mặt cô khiếp sợ.


Giáo sư Lâm đang nói cái gì vậy?


Hai người bọn họ khi nào lại cần ở chung?


Ai là người yêu của anh chứ?


Trình Lộc chống tay lên đệm yoga đứng lên, so với Lâm Phùng đang ngồi trên ghế sô pha thì cao hơn một đoạn, khuôn mặt cô nhăn nhó nhìn sang nói: "Giáo sư Lâm, anh muốn ở chung thì tìm bạn gái của anh mà ở đấy, anh đem vali đến nhà tôi là có ý gì?"


Trình Lộc chạy đến ban công vén bức màn cửa số ra cho Lâm Phùng nhìn, "Giáo sư Lâm, trời sáng rồi, anh tỉnh lại đi."


Lâm Phùng oán trách nhìn về phía Trình Lộc, đem nút áo sơ mi cài lại hoàn toàn, một chút cũng không lộ ra ngoài.


Rõ rầng hồi nãy mới vừa quyến luyến tình cảm với anh, bây giờ có chết cũng không thừa nhận.


Giọng nói anh lạnh xuống, dường như có hơi tức giận, "Bạn trai, bạn gái cũ cũng có thể coi là người yêu mà."


Trình Lộc điên cuồng gãi đầu, bạn trai bạn gái cũ, cũng chỉ có thể là Hứa Qua mà!


Chẳng lẽ Lâm Phùng đang ám chỉ cô đang muốn ở chung với Hứa Qua? Không thể nào?


Lâm Phùng nhìn biểu cảm của Trình Lộc, trong lòng bi phẫn, chỉ cảm thấy mình là một người đàn ông thê thảm.


Bị Trình Lộc lừa lấy lòng, sau khi anh đồng ý thì lại vứt bỏ anh, điều quan trọng nhất chính là anh hoàn toàn không có cảm giác an toàn, dù sao Trình Lộc cũng quá ưu tú, những người đàn ông kia vẫn luôn mơ ước có được cô.


Lúc trước thật vất vả mới đuổi được một thằng nhóc, để cho nó chết tâm với Trình Lộc, bây giờ lại nhảy ra thêm mấy người nữa, Lâm Phùng giận đến một câu cũng không nói được, trong đầu anh đang tìm đủ mọi cách để ứng phó với mấy người này, anh thậm chí đã làm xong một cuốn sách chiến lược để đối phó.


Lâm Phùng ngẩng đầu lên, liền nhìn thẳng vào mắt của Trình Lộc, anh nín giận trong lòng, anh thật sự rất tức giận.


Dù anh đã nói thẳng ra như vậy nhưng Trình Lộc vẫn đuổi anh đi, trên mặt Lâm Phùng không nén được cơn giận, anh giận đùng đùng kéo vali đến bên cạnh, đóng vali lại xoay người rời đi.


Đi tới cạnh cửa còn nghe được Trình Lộc hét lớn với anh: "Giáo sư Lâm! Nhớ gửi số tài khoản cho tôi!"


"Hừ." Lâm Phùng mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài trời vẫn đang mưa, không lớn như đêm qua, nhưng khi anh đi ra ngoài, mùi đất xông tới vẫn còn ẩm ướt.


Đến nhà để xe, anh đem vali để trong cóp sau, ngời vào ghế lái, ánh mắt không ngừng nhìn về phía ghế ngồi bên cạnh, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, tim anh chợt nhảy dựng.


Anh tiếc nuối xoa lông mày, anh cái tên cầm thú này còn không biết xấu hổ mà đi tức giận, tối ngày hôm qua anh làm loại chuyện đó với Trình Lộc, đơn giản là không thể tha thứ được.


Anh mở điện thoại lên, thêm Hứa Tú vào, bên kia gửi tin nhắn thoại cho anh: "Cậu cậu, nghe anh cháu nói, cậu đi đón chị Tiểu Lộc hả?"


"Đã trễ thế này còn không trả lời tin nhắn của cháu, nhất định cậu đang làm chuyện gì đó kích thích phải không, vậy cháu không quấy rầy hai người nữa hắc."


Thời gian gửi tin nhắn là tối ngày hôm qua.


Lâm Phùng cau mày, anh cảm thấy hôm qua bàn luận với Lâm Bích về vấn đề giáo dục của Hứa Tú vẫn chưa đủ, còn cần phải bàn luận nhiều hơn nữa.


Anh cố lờ đi tin nhắn kia mà gửi cho Hứa Tú một tin nhắn: [ Cậu làm chút chuyện cầm thú với cô ấy thì nên bồi thường như thế nào? ]


Hứa Tú dường như lúc nào cũng ôm lấy điện thoại, lập tức trả lời tin nhắn của anh: [ ???]