Bạn Trai Tôi Đang Thối Rữa

Chương 7: Phiên ngoại: Người nghệ sĩ nơi bến cảng




Đây là một thành thị sát biển gần biên giới, nằm gọn trong một góc lục địa, được thiên nhiên ưu đãi cho cả vùng hải vực xung quanh luôn gió êm sóng lặng quanh năm, sau thì thành một vùng hải cảng nổi tiếng. Đồng thời… cũng có thể nói là một trong những nơi có dân số biến động phức tạp nhất trên đại lục.

Tôi tới nơi này vào ba tháng trước, quyết định tạm thời ở lại đây vào hai tháng rưỡi trước.

Sử dụng khoản tích góp chẳng còn bao nhiêu sau khi trừ đi lộ phí, tôi dùng một phần tiền thuê một căn gác xép bên bến cảng. Gió biển bết dính cứ từ vòm khơi xa xanh màu bích ngọc ùa vào trong phòng, thổi dạt tấm rèm cửa cũ. Trong không gian ẩm thấp như thế, tôi bắt đầu lo thay cho bộ xương của anh. May là trong một thành phố ven biển như thế này, mọi thứ đều tốt hơn rất nhiều, kể cả những thứ bị hạn chế… cũng chẳng ai thèm để ý đến thân phận người mua nó.

Bao gồm xút, xăng và ô-xi già.

Bao gồm máy khoan xương, kìm cắt dây thép và kẹp gắp mạ crôm.

Trong nỗi lo không biết lúc rút tủy xương anh có đau không, không biết lúc tẩy trắng anh có khó chịu hay không, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ này. Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, giữ cả người anh ngâm trong dung dịch gì gì đó một tuần… trong lúc đó thi thoảng lại vọc những nhánh xương chân anh trong nước thì thật là…

… Thật là quá đáng quá rồi.

Tóm lại, xương cốt bắt đầu ngả ố vàng đó hiện đã biến thành màu trắng không tì vết lần đầu trông thấy, những khớp xương được cố định bằng gân và dây ni lông cũng sẽ không dễ dàng rơi ra.

Vì sợ người qua lại phát hiện nên tôi rất ít mở cửa sổ, cũng sẽ không đi ra ngoài một mình. Thỉnh thoảng, tôi sẽ núp vào một góc âm u của căn gác để dọa ma người ta.

— Đây chính là anh, của tôi. Người tôi yêu… chân thành nhất.

Có lúc tôi sẽ tháo anh ra xếp vào va li, xách anh xuống bến cảng phồn hoa chẳng có chỗ nào chơi ngay dưới cửa sổ. Thời gian không giống nhau, thực ra đổi một cách nói khác chính là tùy vào tâm trạng… Có lúc một tuần hai ba lần, có lúc một tháng ba bốn lần.

Ở nơi bến cảng có nhiều thuyền buôn các nước qua lại tấp nập ấy, các nghệ sĩ thường thường tụ tập về. Đại khái tôi chính là người mới nhất vừa gia nhập. Nói là “gia nhập” có lẽ không đúng lắm, bởi vì… Đa phần trong số những nghệ sĩ này đều qua lại trên thế giới theo các thuyền buôn, mỗi lần cập một bến cảng hoặc một vùng đất là lại xuống thuyền dừng chân.

Còn tôi… có thể ở lại thành phố ven biển này bao lâu đây? Tôi nghĩ tôi cũng không rõ nữa. Nếu cứ phải đeo thêm điều kiện hạn chế về thời gian, vậy hẳn là… đến lúc số tiền kiếm được giảm đi chăng.

Không sai, ngón tôi dùng bán nghệ ở bến cảng này, là một môn “Ma pháp” — đó là cái tên tôi gọi nó — nói một cách chính xác, là một môn Ma pháp theo hướng tìm kiếm cái lạ. Trong vòng người hiếu kì vây xem thì đồng thời cũng có những đứa bé sợ hãi khóc thét.

Ma pháp của tôi, chính là có thể khiến một bộ xương người hoạt động, không nhờ thứ gì.

Có người đoán tôi lén dùng dây câu để điều khiển anh, cũng có người đoán kì thực bộ xương đó là một món đồ chơi đã lên dây cót. Nhưng những cái này đều không phải trọng điểm. Trọng điểm là… gã này, mới đây còn học được kĩ năng dùng mấy ngón xương chân đáng thương của anh làm các phép toán cộng trừ… Hoặc là, ừm, kĩ năng… xoa đầu đứa trẻ khóc thét lên vì anh khiến con bé càng khóc dữ dội hơn nữa.

Bất kể thế nào, có thể kiếm được nhiều tiền hơn đã là một… người đàn ông tốt? À mà, phải gọi là bộ xương tốt chứ nhỉ.

Tôi nhún vai, từ khi nghe được chủ nhà và người khác rỉ tai nhau rằng tôi là phù thủy ở khúc ngoặt cầu thang, tôi liền mua vải đen về may một cái áo choàng kín đáo mực thước, nhân tiện còn trang trí căn gác nhỏ nọ thành hệt như một căn phòng ma. Về sau, từ khi mụ già lắm mồm kia đến thu tiền thuê nhà thì không còn dám tiến vào khoảng đất trời bé nhỏ của riêng tôi và anh nữa.

Chỉ là… hôm nay, lúc ra ngoài mua cơm tối, tôi vẫn để ý thấy người phụ nữ bên kia đường chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi, trong miệng còn lẩm nhẩm mấy cụm từ kiểu như “điềm gở”, “phù thủy”.

Tôi chỉ cười, không thèm để ý. Trong xã hội hiện đại, đôi lúc những niềm mê tín bị đè nén lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

Chẳng bằng nói… anh ấy của tôi vốn đã trở thành một sự tồn tại siêu nhiên.

Tôi ôm chặt hộp thức ăn nhanh mới mua trong ngực, trở về nơi mình tạm gọi là nhà. Bộ xương kia vẫn đang cuộn người trên giường nhàm chán chuyển kênh ti vi. Vừa thấy tôi, anh đã đứng dậy, dành cho tôi một vòng ôm rộng mở.

— Còn có thể ở lại nơi này bao lâu nữa đây?

— Tôi không biết nữa.

Tôi nghĩ, ngày mai… tôi nên đi tìm hiểu về điểm đến của chuyến tàu vận chuyển khách gần nhất xem thử.

Song, miễn là được bên anh, dù ở phương trời nào cũng có vấn đề gì?

[Hoàn]