Bạn Trai Thiên Tài

Chương 41




Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sau đó Nguyễn Manh cảm thấy đầu mình nặng trĩu, vô lực dựa vào vai Trần Mặc.

Nhất thời Trần Mặc không nói lên lời. Ngày mai chắc chắn cô lại quên chuyện này một lần nữa.

Trần Mặc khẽ thở dài, hai tay chắc khỏe bế Nguyễn Manh lên, thong thả đi đến cửa nhà cô. Đến nơi, anh vươn tay ra nhấn chuông cửa.

Người mở cửa chính là Du Hoa, khuôn mặt bà hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói, “Manh Manh say rồi sao? Làm phiền cháu rồi.”

Trần Mặc lắc đầu, trực tiếp ôm Nguyễn Manh vào trong, Du Hoa cũng đi theo phía sau, “Vậy làm phiền cháu đưa con bé vào phòng luôn nhé.”

Trần Mặc gật gật đầu, ôm Nguyễn Manh lên lầu, Du Hoa phía sau theo không kịp. Trần Mặc nhanh chóng đặt cô lên giường, sau đó cởi giày và đắp chăn lên cho cô.

Trần Mặc nhìn vào khuôn mặt ngủ say của cô, gạt nhẹ tóc mái mềm mại, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Du Hoa đứng ở cầu thang chờ anh, lần nữa nói cảm ơn, “Hôm nay Manh Manh cùng bạn bè tụ họp, dì còn lo lắng con bé uống nhiều, lúc sau lại nói cháu cũng tới, dì mới yên tâm, cảm ơn cháu, Trần Mặc.”

Trần Mặc lễ phép gật đầu, “Không cần cảm ơn ạ, cháu về trước.”

Du Hoa tiễn Trần Mặc ra cửa, anh đi về nhà, lấy chìa khóa mở cửa. Ngôi nhà to lớn trống không, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân.

Ánh mắt anh dừng lại ở đối diện, trong màn đêm lặng lẽ đi lên lầu.

Sáng hôm sau, Trần Mặc rời giường từ sớm, tự mình làm bữa sáng, sau đó chuẩn bị đi làm.

Ra ngoài cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà đối diện, rèm cửa vẫn đóng, Nguyễn Manh còn chưa có dậy.

Môi trường làm việc của Trần Mặc cực kỳ yên tĩnh, trong công ty đều là một đám người trẻ tuổi, bên trong còn thiết kế một khu nghỉ ngơi, nhưng mà Trần Mặc cũng chưa đến bao giờ, anh ngược lại rất thích ngồi trong văn phòng của mình.

Giữa buổi sáng ông chủ Tống Diệp đến tìm anh, trong tay cầm quả cam thư kí đưa cho, cà lơ phất phơ đi vào, đi đến trước bàn làm việc của anh, “Hai ngày này cậu rất lạ nha Trần Mặc, đi làm trễ hơn mười phút so với bình thường, buổi tối vừa tan tầm liền đi, trước kia không phải đều chờ cho hết người mới về à, có phải cậu đang yêu đương hay không?”

Tống Diệp năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp cùng trường đại học với Trần Mặc. Anh ta năm đó tốt nghiệp xong thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ quy mô đã rất lớn. Trần Mặc là người mà anh ta trăm phương ngàn kế giữ lại, hơn nữa hai người đều xuất thân từ một trường đại học, cho nên khi rảnh rỗi sẽ đến tìm Trần Mặc tán gẫu, mặc kệ là anh có quan tâm hay không.

Trần Mặc quả nhiên không trả lời anh ta, tiếp tục gõ dãy kí hiệu trên máy tính.

Tống Diệp cũng không để bụng, tiếp tục bát quái, “Người có nề nếp sinh hoạt vạn năm bất biến như cậu, đột nhiên lại khác thường như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, mau nói bạn gái cậu trông như thế nào? Tôi thật không nghĩ ra loại người giống người máy như cậu có thể cùng ai yêu đương.”

Trần Mặc vẫn không để ý đến anh ta, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tống Diệp chẹp miệng hai cái, cầm quả cam ra ngoài.

Trần Mặc làm việc ở nơi này rất vừa lòng, ông chủ tuy có hơi ồn ào nhưng sẽ không bắt ép anh làm chuyện anh không thích, trong công ty đều là người trẻ tuổi, không xâm phạm không gian riêng tư của nhau, cũng không có mấy loại xã giao vô dụng kia, mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình.

Lúc Trần Mặc ngẩng đầu lên từ máy tính đã là giờ nghỉ trưa, mắt anh nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ 15 phút. Anh cầm lấy di động đặt bên cạnh, do dự một lát, ấn dãy số di động của Nguyễn Manh.

Di động kêu ba tiếng đã có người nhấc máy, thanh âm Nguyễn Manh từ microphone truyền đến, “Trần Mặc, mẹ tớ nói hôm qua cậu đưa tớ về, cảm ơn nhé.”

Chuyện tối hôm qua em còn nhớ rõ không?

Trần Mặc muốn nói nhưng ngay lập tức đã nuốt trở vào, lưng chừng mắc ở cổ họng, cuối cùng anh chỉ hỏi, “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, hôm nay có hẹn với mấy người bạn có chút việc, bây giờ đang đi đến đ cậu thì sao, ăn cơm chưa?”

“Chuẩn bị đến nhà ăn.”

“Công ty cậu còn có nhà ăn, không tồi nha, vậy cậu mau đi đi, tớ không làm phiền cậu nữa.”

Trần Mặc nhìn cuộc gọi đã chấm dứt, ánh mắt có chút ảm đạm.

Quả nhiên chuyện ngày hôm qua cô không nhớ rõ.

Người hôm nay Nguyễn Manh đi gặp là người Mạnh Hàn giới thiệu, người này là một huấn luyện viên. Lần này Nguyễn Manh trở về là để chuẩn bị cho một câu lạc bộ ngoài trời, trước mặt ở lĩnh vực này trong nước chưa phát triển, người bình thường muốn tham gia hoạt động ngoài trời thì đại đa số là người chưa qua huấn luyện học tập, cô chính là nhìn ra được điểm này cho nên mới muốn bắt đầu sự nghiệp ở đây.

Nguyễn Manh vốn là người hoạt bát, giỏi ăn nói, vài người ở phương diện này cũng quả là người tài, hơn nữa còn có Mạnh Hàn dẫn dắt bầu không khí, bữa cơm này ăn trong vui vẻ, làm Nguyễn Manh đối với việc cần làm cũng tự tin hơn không ít.

Sau khi tiễn người đó đi, chỉ còn lại Nguyễn Manh và Mạnh Hàn, cô hỏi anh ta, “Lần này anh về nước có dự định gì chưa?”

Mạnh Hàn hứng thú bừng bừng, “Mua cổ phần dự án của em, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp?”

Nguyễn Manh mỉm cười từ chối, “Anh biết mà, tôi không muốn bạn bè trở thành đối tác.”

Mạnh Hàn cũng nở nụ cười, “Được, anh biết rồi, nhưng thẻ hội viên VIP phải để anh giữ.”

“Không thành vấn đề.”

“Tài chính có vấn đề gì cứ việc mở miệng.”

“Cái này không cần anh lo, khoản đầu tư ban đầu không cao, có thể đi vay.”

Lúc về, Nguyễn Manh từ chối lời đề nghị muốn đưa cô về của Mạnh Hàn, anh ta phất tay mở cửa xe thể thao màu đỏ rồi lái xe rời đi. Nguyễn Manh nhìn thời gian, bây giờ đã gần 2 giờ chiều, chỗ này cách công ty của Trần Mặc không xa, cô gửi tin nhắn cho anh: [ Tớ đang ở gần công ty của cậu, tớ qua tìm cậu nhé? ]

Qua vài giây anh đã trả lời: [ Em ở chỗ nào? ]

Nguyễn Manh gửi địa chỉ qua, một giây sau Trần Mặc đã trả lời cô: [ Đứng yên đó chờ tôi. ]

Nguyễn Manh dừng lại, đứng ở dưới mái hiên, hôm nay cô mặc một bộ váy màu trắng, dưới chân đi giày thể thao, dưới ánh nắng mùa hạ đặc biệt xinh đẹp, làm cho người đi đường không tự chủ được mà nhìn hai lần.

Nguyễn Manh đợi không đến năm phút đã nhìn thấy Trần Mặc ở đối diện đi tới.

Trần Mặc ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng cùng quần tây, cho dù bây giờ thời tiết nóng bức nhưng cúc áo đều cài đến nút trên cùng, trên người mang theo hơi thở cao lãnh đặc biệt, mặc dù thời tiết nóng nực nhưng nhìn anh vẫn hết sức thoải mái.

Bước chân của Trần Mặc so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, chớp mắt một cái đã đứng trước mặt Nguyễn Manh, anh nhìn mặt cô bị phơi đến đỏ bừng, mày nhíu lại, “Sao không chờ ở bên trong?”

“Tớ nghĩ cậu rất nhanh sẽ tới nên không có đi vào.” Nguyễn Manh hỏi anh, “Cậu ăn cơm chưa?”

Trần Mặc gật đầu.

Nguyễn Manh lại hỏi, “Mấy giờ cậu vào làm?”

“Hai giờ.”

Nguyễn Manh nhìn đồng hồ, đã 1 giờ 45, “Vậy cậu tới đây không làm chậm trễ thời gian chứ?”

“Không sao, có thể lùi thời gian.”

Nguyễn Manh biết Trần Mặc không thích phá vỡ thói quen, nếu thói quen bị phá vỡ, anh sẽ trở nên lo lắng, cho nên lúc trước đi học anh không bao giờ đi trễ, thậm chí còn đến sớm hơn mười phút. Bởi vì hai người đi học cùng nhau nên cô cũng bảo trì đường kỉ lục không bao giờ đi trễ.

Vừa rồi cô chỉ là thuận miệng nói, không ngờ anh sẽ thật sự nguyện ý phá vỡ thói quen của chính mình. (Chị thấy trọng lượng của chị trong lòng Trần tổng chưa hả???)

Nguyễn Manh cũng không suy nghĩ nữa, bây giờ cô có chút cảm động, cô đề nghị, “Hay là chúng ta đến công ty cậu đi, tớ muốn nhìn xem nơi làm việc của cậu như thế nào.”

Thời gian nghỉ trưa khá ngắn nên mọi người đều không về nhà, chỉ nằm bò trên bàn làm việc nghỉ ngơi hoặc nói chuyện phiếm với nhau.

Trần Mặc mang theo Nguyễn Manh đi vào, vừa lúc đi qua khu nghỉ ngơi, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi trong đó cả trai lẫn gái đều mở to mắt nhìn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy bên cạnh Trần Mặc có con gái, hơn nữa còn đứng sát như vậy, ánh mắt anh luôn như có như không dừng lại trên người cô gái này, bên trong chứa đựng sự ôn nhu mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.

Trần Mặc không giới thiệu mọi người với nhau, trực tiếp dẫn Nguyễn Manh vào văn phòng.

Hai người đều không biết, tin đồn bát quái nháy mắt đã truyền ra khắp công ty.

Kỳ thật bình thường mọi người cũng không ham hố mấy chuyện này, nhưng Trần Mặc trong công ty thực sự là không giống người thường.

Tốt nghiệp chính quy trường đại học đứng đầu cả nước, vừa ra trường đã được giữ vị trí tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật, lớn lên lại có khuôn mặt thiên sứ có thể đánh gục cả đàn ông lẫn phụ nữ, ngày thường trầm mặc ít lời, là một đoá hoa cao lãnh, không thân thiết với ai. Bây giờ lại có một cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh anh, đam mê bát quái trong bọn họ lại cháy bùng lên.

Sau đó, mọi người trong văn phòng bắt đầu cách hai phút là lại nối đuôi nhau bưng ly trà đi qua văn phòng Trần Mặc, xung quanh làm bằng kính trong suốt, bọn họ có thể nhìn thấy bên trong rõ ràng. Lúc này cô gái xinh đẹp kia đang ngồi trên ghế làm việc của Trần Mặc, còn Trần Mặc lại tự mình đi pha cà phê cho cô.

Đợi tất cả mọi người đều đi qua đủ một lượt, bọn họ tụ tập lại ở khu nghỉ ngơi, bắt đầu thảo luận.

Người đàn ông đeo kính đen nói, “Đoá hoa cao lãnh của công ty chúng ta đang yêu đương à?”

Một nữ nhân viên khác nói, “Sao có thể, anh ấy chính là bạch nguyệt quang(*) trong lòng nam nữ trường chúng tôi, bốn năm đại học đều không có người nào bên cạnh, sao có thể vừa tốt nghiệp một cái đã yêu đương được? Nếu mà tôi tuyên bố tin tức này ở trường thì sẽ có bao nhiêu người thương tâm đây.”

(*)Ánh trăng sáng

Một nhóm nữ nhân viên lâu năm trong công ty nói, “Tới công ty nhiều năm như vậy chưa thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy bao giờ, cái bộ dạng này thật sự rất khác thường. Cô gái kia thật lợi hại, có thể làm tan chảy cục đá Trần Mặc này.”

Đám người này chụm đầu vào nhau nói chuyện hăng say, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nói, “Ai yêu đương? Tôi đối với tình yêu văn phòng rất khoan dung độ lượng, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.”

Mọi người quay đầu lại, phát hiện gương mặt bất thình lình xuất hiện của ông chủ, nữ nhân viên kia cứng nhắc vỗ ngực, “Ông chủ hù chết bọn tôi rồi.”

Tống Diệp tay cắm ở túi quần, nhướn mày nói, “Đang nói cái gì vậy, lén la lén lút.”

Ở công ty mấy năm, nữ nhân viên này đều không sợ Tống Diệp, cô nàng ghé đầu lại gần nói, “Vừa rồi Trần Mặc đưa bạn gái tới công ty.”

Tống Diệp lập tức hứng thú, anh ta đã nói là Trần Mặc có gì đó rất lạ rồi mà, không nghĩ tới lại nói đúng. Anh ta nghĩ như thế nào cũng không được, cây vạn tuế này lại có ngày nở hoa.

- -----oOo------