Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi, nhanh giống như một tia chớp vậy.
Bầu không khí trong phòng kỳ dị hệt khoảnh khắc lặng yên giữa lúc chớp tan và sấm đến.
Khuôn mặt cách nhau vài centimet của Thường Mạn và Chử Nhạn La đồng thời quay ngoắt đi.
Cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước mắt mà luống cuống tay chân.
Chuyện này thực ra không thể trách Thường Mạn.
Võ quán của Thường Viễn Quốc quy định rõ ràng: không cấm bọn họ nghỉ ngơi nhân lúc nhàn rỗi nhưng cũng không ngăn cản tập kích bất ngờ lẫn nhau.
Nếu thành công thì kẻ đánh lén được cộng thêm năm điểm vào bảng điểm tích lũy.
Điều ấy đồng nghĩa với việc người trúng chiêu sẽ bị trừ năm điểm.
Thường Viễn Quốc dùng bảng xếp hạng để đánh giá sức mạnh của đám học viên.
Cứ cách ba ngày, võ quán lại tổ chức thi đấu 1v1, bên thắng sẽ nhận một điểm còn bên thua không mất gì.
Người chiến thắng cuối cùng sau mỗi vòng PK* hàng tuần sẽ được thưởng 1.5 điểm, mà những điểm tích lũy này trực tiếp quyết định cấp bậc của từng học viên.
Những người có tên trong top 5 thông thường sẽ theo Thường Viễn Quốc đến các võ quán khác thi đấu giao hữu.
Vậy nên điểm số với bọn họ không chỉ khó kiếm mà còn vô cùng quý giá.
*PK: Player killing, ý chỉ hạ gục nhân vật đối phương trong game.
Song Thường Mạn không có mặt trên "bảng vàng", cậu vì đủ loại nguyên nhân mà không thể cùng bố ra ngoài tham gia tỉ thí, đồng thời cậu cũng vì đủ loại nguyên nhân mà phải tích lũy điểm số.
Tuy các đàn anh đàn chị không biết chính xác điểm của cậu nhưng với thực lực như thế, trong lòng ai cũng tỏ như gương.
Thường Mạn rất có thiên phú vì cậu luôn hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sớm, thời gian rảnh rỗi lại hay nằm bò trên hành lang thư giãn.
Thường Viễn Quốc vừa an tâm vì con trai ngoan ngoãn như vậy vừa thấy không nên lãng phí một hạt giống tốt, vì thế đã công khai luật tập kích kia.
Khỏi cần nói cũng biết quy định vừa ra thì mỗi ngày Thường Mạn bị bao nhiêu người vây đánh.
Đàn anh đàn chị khi bại khi thắng, khi thắng khi bại, cuối cùng biến thành bất kể Thường Mạn đang làm gì cũng phải "hỏi thăm" một cái.
Nhờ vậy Thường Mạn hình thành thói quen ngủ cũng phải mở nửa con mắt cảnh giác.
Thường Mạn bị đánh thức ngay khi Chử Nhạn La ngồi xổm cạnh mình.
Cậu tưởng rằng có kẻ đánh lén, chẳng nói hai lời bèn phản công.
Sau đó......!
Đánh thẳng vào "đùi vàng" của bản thân.
Eo Chử Nhạn La bị đập khó chịu, thiếu chút nữa ngất vì đau, anh hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Cậu...!Còn muốn ngồi đó tới khi nào?"
Xong rồi xong rồi xong rồi, vừa xuất quân đã thất bại, kẻ ngốc mới không nhận ra cậu có vấn đề!
Chuông cảnh báo trong lòng Thường Mạn reo ầm ĩ, bỗng nhiên ý tưởng chợt lóe.
Cậu chậm rãi thả lỏng tay bắt lấy bả vai người đối diện, kế đó vuốt ve dọc cánh tay, cuối cùng vòng ra sau để phác hoạ hình dáng xương bả vai anh.
Ngay sau đó mặt cậu dán vào lồng ngực Chử Nhạn La, mềm mại lại cực kỳ tủi thân nói: "Nhị thiếu*, anh đã về rồi, người ta chờ anh lâu lắm đó."
*Gốc là Nhị đương gia: chỉ chủ nhân thứ hai của gia đình, cơ nghiệp.
Bạn nào có từ nào ổn thỏa hơn thì gợi ý cho bọn mình nha
Chử Nhạn La: "..."
Đê ma ma! Nhìn cái tư thế quyến rũ tiêu chuẩn này đi, nhìn cái khuôn mẫu làm nũng y như sách giáo khoa này đi! Đây mới chính là cao thủ!
Chử Nhạn La đằng hắng nói bằng chất giọng tự cho là chán đời lắm rồi.
Nhưng thực ra những gì Thường Mạn nghe thấy lại là khẩu khí chuẩn tổng giám đốc bá đạo và lạnh lùng: "Đứng lên."
Chẳng lẽ tức giận rồi? Thường Mạn trong lòng bồn chồn, hấp tấp nghĩ cách vãn hồi, một bên bóp méo giọng một bên vặn vẹo vòng eo, "Không chịu đâu không chịu đâu."
"ĐỨNG, LÊN.
"
"Người ta không muốn lên......"
"Đứng lên......" Chử Nhạn La suýt thì chảy hai hàng lệ, "Eo của tôi sắp gãy rồi......"
-
Mười phút sau, Chử Nhạn La ôm gối nằm sấp trên sô pha, áo khoác tây trang màu đen đặt ở trên giá áo, áo sơ mi vén lên để lộ vòng eo mạnh mẽ.
Thường Mạn ngồi xuống cạnh ghế sô pha, tìm rượu thuốc trong hộp y tế, đổ ra một chút rồi thành thạo mát xa cho Chử Nhạn La.
Vì vết xe đổ trước đó, nên lần này Thường Mạn khống chế lực tay rất nhẹ, chỉ sợ lại gây thêm thương tích ứ máu trên thân người đàn ông này.
Chử Nhạn La hưởng thụ một lúc mới mở miệng hỏi: "Cậu tên gì?"
Từ đêm qua, Thường Mạn đã bắt đầu thai nghén hẳn một câu chuyện về vấn đề này rồi.
Thậm chí cậu còn lên Baidu tra cứu phương pháp làm thế nào để đón ý nói hùa theo khẩu vị đối phương, chỉ chờ Chử Nhạn La hỏi tới.
Vì thế Thường Mạn vừa xoa vừa dịu dàng đáp: "Tôi tên Thường Mạn, Thường trong thường niên, Mạn trong thân tư mạn diệu."*
* thân tư mạn diệu: dáng người quyến rũ:)))
Chử Nhạn La: "..."
Chử Nhạn La bại trận, tâm phục khẩu phục.
Anh đổi chủ đề: "Cậu có vẻ khỏe nhỉ?"
"Không, không, không, tôi yếu lắm luôn." Thường Mạn thầm chửi vài tiếng, vội vàng phủ nhận: " Hôm nay, vì nhìn thấy anh nên hưng phấn, chứ ngày thường đến nắp chai nước tôi còn không vặn được..."
Chử Nhạn La chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu, không định nói thêm gì nữa.
Chờ Thường Mạn mát xa xong, anh thả áo ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ra lệnh: "Lại đây ngồi."
Thường Mạn ngũ quan vặn vẹo một đống, "Chân chân chân......Chân tôi tê rồi......"
"..." Chử Nhạn La im lặng quan sát cậu vài giây, sau đó vươn một bàn tay kéo Thường Mạn, một tay hờ hững ôm eo cậu.
Thường Mạn mượn lực ngồi lên ghế sô pha, hoàn toàn không lưu ý đến động tác nhỏ vừa rồi.
Chử Nhạn La thu tay, nhìn quanh bốn phía một chút, hỏi thăm: "Dì Văn không ở nhà à?"
"Ai cơ?" Thường Mạn đang vỗ chân mình, nghe vậy tò mò ngó về phía anh.
Chử Nhạn La trả lời: "Dì giúp việc.
Đáng lẽ ra dì ấy là người chỉ dạy cậu một số việc nhưng mà thôi, tôi làm thì cũng thế.
Thứ nhất, nếu Liễu Ngọc đã dẫn cậu tới thì phải an phận đợi ở đây, tôi không hạn chế sự tự do của cậu nhưng phải về trước tám giờ tối."
Buổi huấn luyện của võ quán kết thúc lúc bảy giờ, cộng thêm tờ giấy nhắn gửi bố thời gian tới cậu sẽ ngủ ở nhà bạn.
Yêu cầu này vô cùng trùng khớp với thời gian biểu của cậu nên Thường Mạn gật đầu đáp ứng.
Chử Nhạn La tiếp tục dặn dò: "Thứ hai, phạm vi hoạt động của cậu chỉ có tầng một, tầng hai cấm."
Thường Mạn tỏ ý hoàn toàn đồng tình, nhà người ta chứ phải nhà mình đâu, ở thế nào đều nghe chủ nhà sắp xếp.
"Thứ ba, chuyện không nên làm......" Ánh mắt Chử Nhạn La ghim chặt đối phương, "Thì đừng làm."
Nhắc tới "Chuyện không nên làm" thì chính là cái chuyện chạy không thoát đó đó, trong đầu Thường Mạn nhảy ra danh sách đăng ký vào tiểu khu lúc ấy, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng phải, số người ở căn phòng này suốt hai năm trời trải dài những năm trang giấy cơ mà! Mỗi tờ khoảng mười em, nhân cho năm là năm mươi, chỉ trong vòng hai năm! Hai năm tiếp năm mươi người! Chừng đó đủ để sánh vai với Hoàng đế chưa nhỉ? Đáng thương thay!!! Trông anh ta cùng lắm chỉ ngoài hai mươi, tuổi còn trẻ mà hông đã đau thận đã yếu.
Thường Mạn khắc nguyên một chữ "thảm" lên hình tượng của Chử Nhạn La rồi.
Chử Nhạn La khóe mắt giật giật khi thấy dòng chữ "Hiểu mà, chúng ta đều hiểu" to đùng trên mặt đối phương.
Biểu cảm y xì đúc ông anh trai quý hóa ngày đó khuyên răn mình! Vì không nghe thấy câu từ nào khiến người ta sặc nước bọt nên Chử Nhạn La dứt khoát ngó lơ vẻ mặt của cậu, tự tiếp lời: "Ngoại trừ ba điều trên thì cậu muốn làm gì thì làm.
Trưa tôi không có mặt, dì Văn sẽ đến đây mười giờ mỗi ngày, chín giờ tối về, có việc gì cứ nói với dì ấy."
"À, được."
"Phòng của cậu bên tay trái, tay phải là phòng dì Văn, đừng vào nhầm." Chử Nhạn La thông báo hết những việc vặt xong thì hàn huyên hai câu tượng trưng.
Sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói, "Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cả quá trình trò chuyện, Thường Mạn đứng ngồi không yên, vất vả lắm mới đợi được đến lúc Chử Nhạn La chuẩn bị rời khỏi, Thường Mạn miễn cưỡng hạ khóe miệng rồi lại im lặng cong lên.
Bất ngờ nhớ tới gì đó, cậu bèn gọi với theo Chử Nhạn La, người sắp sửa bước lên tầng hai, "Nhị thiếu đợi đã!"
Chử Nhạn La dừng bước, tay phải đặt trên lan can không đáp.
Chỉ thấy Thường Mạn chạy vào phòng bếp hí hoáy một hồi, khi trở ra trên tay bưng một ly sữa bò đã được hâm nóng.
Cậu đưa sữa bò đến trước mặt Chử Nhạn La: "Anh Liễu nói tối nào anh cũng phải uống một cốc sữa.
Vừa nãy tôi mới uống xong, thuận tiện rót sẵn đặt ở kia, Nhị thiếu, nhân lúc còn nóng, anh mau dùng đi!"
Chử - tuy là trai thẳng nhưng đã trải qua hai năm tàn phá - Nhạn La nghe mà thiếu tự nhiên, chẳng hiểu sao mùi sữa thơm ngon anh thích nhất lại hòa chung với một hương vị rất khác.
Anh xanh mặt ừ một tiếng rồi nhận ly, lên thẳng tầng mà chẳng thèm ư hử thêm tiếng nào.
Thường - nội tâm tĩnh lặng - Mạn xong việc, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh Liễu dạy: buổi chiều đầu tiên không bị đuổi đi tức là cậu đã thành công get một cái đùi lớn! Vốn tưởng phải hiến dâng cúc hoa nào ngờ gặp đúng lúc Chử Nhạn La thận hư, cậu có thể phát biểu gì được nữa? Đâu, cậu có thể phát biểu gì đó mà! Sống rồi, mình sống rồi! Khi nào mọi chuyện kết thúc là Thường Mạn lại quay về làm hảo hán! Chờ Chử Nhạn La phát ngán, cậu sẽ thuận lợi về nhà, vụ đánh người chắc chắn không thể tính lên đầu mình nữa.
Thường Mạn khóe miệng điên cuồng giương cao, vì tâm tình rất tốt nên cậu vừa xách vali về phòng vừa ngâm nga hát.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu thậm chí còn muốn đánh một bài quyền vui vẻ vui vẻ!
-
Chử Nhạn La lên lầu, đặt cốc sữa bò lên bàn rồi im lặng ngồi bên ngắm nó.
Sữa không quá nóng, vừa đủ độ ấm, anh khẽ nghiêng cốc làm chất lỏng trắng ngà men theo thành cốc trượt xuống.
Do dự một lát, Chử Nhạn La vẫn chọn uống hết.
Sữa bò béo ngậy, vị ngòn ngọt ấy xóa tan một ngày mệt mỏi của anh.
- ------------------------------
VOTE ĐI RỒI QUA CHƯƠNG TIẾP~.