Tháng 6 năm 1944, khu căn cứ quân sự bí mật 731, tại ngành cơ thể sống cùng giải phẫu tử thi đã xảy ra một sự việc kì lạ, một người Trung Quốc sau khi truyền một loại huyết thanh và vi khuẩn lạ, thân thể đột nhiên kịch liệt phản ứng, lập tức phát sinh biến dị, khiến cho tám nhân viên kĩ thuật nghiên cứu bị bầm thây, năm người đều tứ chi rời rạc cùng khô máu, tình cảnh trong phòng vô cùng thê thảm, mùi máu tanh ngập mũi, thật khiến người ta buồn nôn.
Cho đến tận bây giờ, Đỗ Tu Nhiên vẫn nhớ rõ sự việc kia đến từng chi tiết, bởi vì sự kiện kia cùng người nam nhân đó, đã làm thay đổi cả vận mệnh đời anh….
Đoạn trí nhớ kia giống như một khối u ác tính trong não, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của anh, vình viễn tồn tại, không thể tách rời.
Cho dù sau này có cách xa đến một thời đại, nó vẫn giống như một mầm cây chôn dấu tận đáy lòng anh, không biết khi nào sẽ lặng lẽ từ dưới đất chui lên, tái hiện mặt trời.
***
Lúc ấy Đỗ Tu Nhiên còn chưa gọi là Đỗ Tu Nhiên, mà kêu là Chu Vị (周未)
Bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa bị phái đến ngọn núi này chỉ là tạm thời nên bọn họ chỉ đem dị nhân kia giam giữ ở một chỗ tự nhiên trong sơn động.
Tiết trời gần về cuối thu, cây cối trên núi đều khô vàng, nhiệt độ không khí mát mẻ, Chu Vị đi ra khỏi nhà cỏ đơn sơ, ngầng đầu nhìn trời, sau đó dùng tay kéo chặt lại áo khoác bông đơn bạc bọc lấy mình, buồn bực đi ra ngoài, mặc cho những giọt mưa thu lạnh như băng đang rơi trên cổ anh, một hồi lại một hồi nổi da gà.
Trên đường anh nhặt lên một lá cây to, cẩn thận che trên chiếc thùng gỗ nhỏ đựng cơm, như vậy có thể ngăn nước mưa lọt vào.
Trong thùng kì thật chỉ có một ít cháo ngô, bị thấm nước mưa một hồi càng khiến cho nước cháo loãng đến trong veo, cúi đầu có thể soi mình.
Đi đến trước sơn động, phụ trách trông coi người Nhật cao thấp nhìn Chu Vị, sau đó giễu cợt đem mũi thương đẩy chiếc lá che trên thùng gỗ, đi đến quan sát bên trong.
“Mẹ kiếp, Hoàng quân không cho phép loại cháo này con bà nó được dùng.” Tên lính Nhật vừa nói xong, liền một cước đạp nguyên thùng cháo, cháo ngô trong thùng lập tức hơn phân nửa bị hất ra, rơi vãi trên mặt đất, bị nước mưa thấm qua một hồi, càng nhìn rõ hạt ngô ít đến đáng thương.
Chu Vị một mực cúi đầu không lên tiếng, tên Nhật kia lại vốc một chút nước mưa vào thùng, khặc khặc cười hai tiếng, từ trong túi móc ra một chai thuốc màu trắng, vặn mở đổ một nửa thứ trông như vôi bột trong bình vào, một chút bột vương vãi bên ngoài, hắn thấy thế liền trực tiếp cầm cây thương khuấy vài cái, đến khi bột phấn hòa tan vào nước mới thỏa mãn thu hồi cây thương, vung tay lên nói: “Hảo, cầm đi vào cho thằng con hoang đó, nhanh lên!”
Chu Vị bề bộn gật đầu xoay người nhấc thùng gỗ, cúi đầu đi vào sơn động.
Trong động phi thường ẩm ướt, ánh sát yếu ớt, những song sắt thô dày tạo thành ***g sắt vững chắc, trên mặt đá không ngừng có mưa nhỏ chảy ra, tại nơi sơn động yên tĩnh này lại có vẻ đặc biệt chói tai.
Người nam nhân kia y phục trên người rách tung tóe, còn mang theo những vết máu đã khô, hắn gồng người nằm trên một góc thạch bích, sau khi bị đưa vào núi hắn đã từng nổi giận ba lần, đem cột sắt thiếu chút nữa đứt gãy, vài cây cột gần hắn vẫn còn dấu vết bị người bóp méo qua, nhân viên kỹ thuật của quân Nhật cho tới nay vẫn không tìm ra được nguyên nhân biến dị của hắn, chỉ là phát hiện ra một loài thực vật làm suy yếu sức mạnh của hắn, trong cơm nếu trộn thêm loại thuốc hóa học này sẽ làm tinh thần hắn mơ hồ, trợ giúp các nhân viên kĩ thuật dễ dàng lấy máu của hắn nghiên cứu.
Cho dù rất suy yếu nhưng lần cuối cùng bộc phát, hắn vẫn đem nhân viên kĩ thuật đang dùng dao lấy máu hắn xé xác chết ngay tại chỗ, bởi vậy đã nhiều ngày không ai còn dám vào động quấy rầy hắn.
Chu Vị tại dừng chân bên cột sắt, người nam nhân kia nghe được tiếng bước chân của anh, đầu có chút nâng lên, trên mặt tóc tai hỗn loạn còn dính lá cỏ khô, ánh mắt đỏ bừng trừng anh, mang theo một loại khát máu của dã thú.
Chu Vị không dám nhìn nữa, bối rối cúi đầu dùng muỗng múc cháo, kì thật hắn đã từng được chứng kiến người này biến dị, móng tay có thể trong nháy mắt dài ra nửa thước, toàn thân đen nhánh sáng bóng, cứng rắn vô cùng, đơn giản đem tảng đá cào nát, đối với loại người này, lòng anh tràn đầy e ngại.
Cho người này ăn cũng không phải là dùng bát đũa của người bình thường, mà là dùng một loại khí cụ chuyên môn vì hắn mà chế tạo, một muỗng sắt cán dài, ước chừng hơn hai mét, đường kính vừa vặn có thể lọt qua hai cây cột sắt bên trong ***g.
Anh cho hắn ăn đã hơn nửa tháng, người này nhận thức anh, cho nên lúc muỗng đưa tới trước mặt, hắn liền lập tức duỗi bàn tay có móng lớn gấp nhiều lần người bình thường bắt đầu cầm lấy ăn, thậm chí đầu còn ngập luôn trong muỗng mà húp canh suông nước trong, chắc hẳn là bị đói bụng rất lâu.
Chu Vị cho hắn ăn ba muỗng, thùng liền thấy đáy, người kia tựa hồ bất mãn gầm nhẹ, anh do dự quay đầu nhìn cửa động, thấy tên lính Nhật thủ vệ không thăm dò trong động nữa, liền cẩn thận xuất ra hai khối bánh bột ngô màu da cam, đây là khẩu phần ăn một ngày của anh, là anh nhịn đói để dành được. (hic chết vì zai thế này đây (>w<) ) Đem bánh ngô cùng với nước mưa cho vào trong muỗng, lại đưa chuôi muỗng chậm rãi đẩy thằng vào bên trong, người kia nổi lên ánh mắt tham lam, một trảo xuất ra liền đem bánh ngô cứng ngắc bẻ vụn, sau đó nhét vào trong mồm, từng ngụm từng ngụm mà nhai lấy, tựa hồ ăn rất thơm ngọt. Chu Vị biết hắn thật lâu không có nếm qua đồ ăn tốt như vậy. Hai cái bánh bột ngô rất nhanh biến mất trong miệng người kia, hắn nuốt nước miếng, tay bụm lấy dạ dày vì đói bụng mà vang lên mấy tiếng cô lỗ, thỏa mãn. Tuy người nam nhân này chính là khởi xướng của những hành vi như dã thú, nhưng Chu Vị đối với hắn càng nhiều chính là thương cảm, anh vốn chính là người Trung Quốc, bị người Nhật Bản biến thành bộ dạng như thế này, lúc này rơi vào tay người Nhật đã biết kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Đối với hành động nam nhân nổi giận mà giết chết người Nhật, Chu Vị không sợ hãi, ngược lại đáy lòng còn thấy thống khoái, anh hận người Nhật, hận không thể giết chết toàn bộ đám quỷ Nhật Bản kia, đem bọn họ bầm thây trăm mảnh. Nhị thúc của anh cũng là sống chết trong tay người Nhật Bản, bị người Nhật đem đi làm thí nghiệm tiêm vi khuẩn bệnh, kết quả không còn đứng lên được nữa, theo thời gian thịt trên người nát không còn nơi nào nguyên vẹn, dần dần bị đau đến khi chết mới thôi, bọn cẩu Nhật Bản này, thực sự là cầm thú cũng không bằng. Cho ăn đã nửa tháng này, Chu Vị biết rõ, thủ vệ quân Nhật mỗi lần đều vung vào thùng một ít bột phấn trắng, nhưng thật ra là do nhân viên kĩ thuật Nhật nghiên cứu ra nhằm đối phó với thể chất biến dị của người nam nhân này. Mỗi lần sau khi ăn xong người nam nhân kia đều có hai giờ lâm vào trạng thái suy yếu cùng ngủ say, trong đoạn thời gian này, người Nhật có thể đối với thân thể của hắn triển khai giải phẫu nghiên cứu, hắn không có ý thức cũng vô lực phản kháng. Cho nên Chu Vị mỗi lần chỉ biết cho người này ăn hơn nửa số cháo, còn lại anh đổ đi, cũng âm thầm đem phần lương thực một ngày của mình là bánh bột ngô lén đem cho hắn. Trước kia hắn có ba lần nổi giận giết người, anh cũng hoài nghi việc này với việc mình cho hắn ăn bánh ngô có quan hệ, bởi vì rất kì lạ chính là, ba lượt đưa cơm đó anh đều thêm bánh ngô cho hắn. Đó là khẩu phần ăn của Nhị thúc anh, bệnh nặng đã mấy ngày nay, anh đem phần bánh ngô của Nhị thúc cho người nam nhân này. Cho nên anh đoán rằng, người nam nhân này hẳn là được ăn no cho nên mới có sức để chống cự. Chu Vị cúi đầu thu thập xong dụng cụ, cầm lên hướng ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu lại chứng kiến người kia đang không ngừng liếm láp khe hở trên ngón tay, Chu Vị thở dài. Hôm nay anh sở dĩ cho người này hai phần bánh ngô là hy vọng hắn có thể tránh được một mạng trong tay người Nhật. Ngày hôm qua anh vô tình nghe được thủ vệ nói chuyện với nhau. Nội dung chính là trung tướng lục quân không biết từ đâu nghe được một câu ngạn ngữ của người Trung Quốc: Tà tích mê muội, tắc thị này họa! Hắn ta cho rằng người nam nhân xuất hiện những trạng thái phi thường quỷ dị trong thời gian này, chính là biểu thị tai họa cho đế quốc Nhật Bản, cần mau chóng diệt trừ, chấm dứt hậu họa. Vì vậy hắn hạ lệnh giết, muốn chi đội trong núi bí mật diệt trừ nam nhân biến dị kia, sau đó quay trở lại căn cứ. Thời gian đại khái chính là buổi trưa hôm nay, cho nên Chu Vị đã không ăn cơm nhiều bữa, để dành tất cả phần lương thực đem cho hắn, xem như lưu lại cho người nam nhân kia một tia hy vọng cuối cùng, cho dù người kia quỷ dị như vậy anh cũng không hy vọng hắn cứ như vậy đơn giản chết trong tay người Nhật, hoàn thành âm mưu người Nhật. Chu Vị chậm rãi cầm thùng cháo đi ra ngoài động, điều anh không ngờ chính là vì ý nghĩ cá nhân nho nhỏ của mình đã đem lại một đêm hỗn loạn với tính mạng của tất cả mọi người, thậm chí cả chính anh… *** Tiểu chi đội quân Nhật ước chừng hơn 250 người, đóng quân trong núi mà người dân bản xứ gọi là Lạc Dương cốc, là một chỗ rộng lớn bốn phía có vách đá nham thạch chắn gió bao bọc, đường duy nhất rời núi phải đi qua một con song, quân Nhật sau khi tiến đến đây liền đốn củi đóng cọc, tạm thời dựng một cái cầu gỗ đơn giản cho phép hai người song song cùng đi qua. Hơn nữa cửa cốc mỗi ngày đều có người canh giữ, trong cốc bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào. Có lẽ tất cả đều là ý trời, quân Nhật cuối cùng phải tự nhận lấy quả báo. Thời gian Chu Vị cho ăn khoảng một giờ chiều, lúc hai giờ, có ba nhân viên bệnh lí vào động xem, không bao lâu liền có kĩ thuật viên quân Nhật mang mặt nạ trắng, tay cầm đèn pin, dao giải phẫu cùng ống tiêm dược phẩm đi vào. Chu vị khẩn trương đến tim đập bịch bịch, anh tưởng tượng mấy người kia giống những con dã thú đang trong tình trạng phát cuồng, ánh mắt anh cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh tìm được chỗ nấp, cũng chậm rãi di chuyển bước chân. Mười phút sau, ba nhân viên kĩ thuật mang mặt nạ cầm ống kim đi ra, nói vài câu với thủ vệ liền rời đi, trong động yên tĩnh không có bất kì âm thanh gì, Chu Vị thật sự có điểm hoảng hốt, chẳng lẽ phỏng đoán của mình là sai? Vậy nguyên nhân nam nhân kia nổi giận cũng không phải do được ăn no? Quả nhiên, cách đó không xa thủ vệ nói một câu: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng chết, đêm nay có thể ngủ ngon giấc, ngày mai trở lại căn cứ…” Thật đã chết rồi? Cứ như vậy chết? Chu Vị có chút không tin, anh tự chủ dịch chuyển bước chân đi vào trong động, vừa đi không quá vài bước, đột nhiên bị tên thủ vệ Nhật Bản một cước gạt ngã, xương sườn đập vào đá khiến anh đau dữ dội, tên Nhật Bản kia nói: “Con bà nó, hỗn đản, bọn Trung Quốc toàn lũ vô năng, chưa thấy qua người chết? Yên tâm đi, trở lại căn cứ ngươi sẽ cũng có bộ dáng giống hắn thế này, mẹ nó, ha ha ha…” Nhìn thấy tư thế té ngã trên đất của Chu Vị, vài tên thủ vệ gần đó cũng cười to lên. Chu Vị đập vào tảng đó, đầu lập tức ong ong, anh té ngồi trên mặt đất, bàn tay sờ soạng thân mình một cái, dính nhớp nháp toàn là máu, bên tai lại nghe tiếng cười càn rỡ của mấy tên Nhật Bản, anh cắn chặt hàm răng, chưa bao giờ muốn giết người, thế nhưng một khắc này đáy lòng cũng nổi lên ý niệm thật muốn cầm lấy trường đao, một nhát chọc chết bọn họ! Mà không phải ngồi đây chờ chết như vậy. Hoàn thành công việc, trời đã vào đêm, mặt trăng bị mây đen che lấp, không khí có chút quỷ dị. Trong màn đêm ngoài tiếng gió chỉ còn tiếng lẩm bẩm say rượu của mấy gã lính Nhật đã ngủ, từng hồi vang lên. Chu Vị sau khi trở lại nhà cỏ, dùng vải nhúng nước xoa xoa trên vết máu, lại nhớ tới thi thể của người nam nhân kia vẫn còn trong động, anh thở dài, bụng đầy tâm sự cởi giầy nằm xuống, lăn qua lộn lại vẫn là không ngủ được. Bình minh lên, đang nằm trên giường mơ màng, đột nhiên bị một trận tiếng vang kì quái bên ngoài làm cho bừng tỉnh. Như là cột sắt bị cưa qua kéo lại, lách cách lách cách, nghe xong thật làm lòng người bồn chồn. Sau đó không lâu, âm thanh đó chợt ngừng kéo theo một tiếng hét chói tai! Mượn sự tĩnh mịch của màn đêm càng trở lên kinh hãi… Âm thanh cột sắt bị đánh gãy không bao lâu truyền đến, cùng với tiếng bước chân của nhiều người, đội trưởng phân đội lớn tiếng hét lên bằng tiếng Nhật mang âm khẩu tiếng Trung: “ Thằng con hoang, nhanh bắt được nó, không được để chạy mất, bắt lấy tên quái vật kia đế quốc sẽ có trọng thưởng…” Tiếp đó lại là tiếng súng lẫn trong tiếng kêu thảm thiết. Chu Vị chính là ở nhà cỏ, có vài viên đạn bắn vào, sượt trên da đầu bay qua, dọa anh phải núp bên cạnh cửa gỗ, trong khe cửa lộ ra rất nhiều ánh lửa, kéo khe cửa quan sát một hồi, lửa bên ngoài ngùn ngụt dần dần cháy đến phía nhà cỏ này. Nhà cỏ rất nhanh bắt lửa cháy rực lên, Chu Vị bất chấp tất cả chỉ có thể một hơi lao ra khỏi phòng. Mới chạy được vài bước liền bị chất lỏng sền sệt làm trượt chân, máu tươi lênh láng làm anh thất kinh một hồi, nhờ theo ánh lửa nhìn sang, đột nhiên sợ hãi choáng váng. Đó là cái gì? Đó là ….quái vật? Cặp mắt kia trong đêm càng đỏ bừng một cách quỷ dị, tròng mắt giãn ra to gấp đôi so với người bình thường, móng tay dài một thước đen như mực, trên xương cột sống cùng với bảy, tám vết rách da và quần áo xuất hiện những khối dài và nhọn hình nón, sắc bén vô cùng, bại lộ ra ngoài không khí trông dữ tợn, tiếp tục nhỏ máu xuống. Đạn của quân Nhật điên cuồng ghim sâu trên cơ thể hắn, thế nhưng chỉ có thể làm giảm tốc độ mà không thể lập tức giết chết, tiểu đội trưởng quân Nhật giơ tay ra hiệu cho ba phát pháo nã dữ dội vào hắn, khiến cho hắn thương tích đầy mình, đã gần như nổi giận. Chu Vị không hiểu tại sao người nam nhân này lại có thể sống lại, còn biến thành hình dáng như thế này, cho dù hắn là người Trung Quốc, nhưng bộ dạng giết người của hắn lúc này giống ngư địa ngục ác đồ, phất tay liền làm cho người khác mất đầu, mũi nhọn trên lưng đã đóng đinh mười mấy người, khiến cho Chu Vị cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Bắt được tên lính thủ vệ Nhật trông coi hắn trước đây, người nam nhân kia thoáng cái theo cổ trái và vai phải hắn xé ra, vừa vặn hướng tới chỗ ẩn thân bên này của Chu Vị, mặt tên thủ vệ tái nhợt sợ hãi, miệng hé to còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, đầu cùng vai phải liền lìa khỏi cơ thế, máu phun ra, tung tóe trên khuôn mặt ấm áp của Chu Vị, anh nhìn hình dạng quái vật của người kia, đáy lòng sợ run. Pháo tiếp tục bắn nhiều hơn nữa, người nam nhân kia cả người đã đầy máu, nhưng vẫn còn sức mạnh điên cuồng giết người, ngay cả Chu Vị tuy là người Trung Quốc làm sai vặt cho Nhật Bản cũng không có may mắn thoát khỏi, trên mặt đất một mảnh huyết tinh bừa bộn, giống như cõi Tu la. Số người còn lại càng ngày càng ít, tiểu đội trưởng quân Nhật thấy thế liền chuyển ống tiêm cho kĩ thuật viên, chỉ thị hắn đem loại thuốc không tên kia tiêm vào cơ thể quái vật. Kĩ thuật viên run rẩy còn chưa kịp tới gần, trước mắt liền một đạo hắc quang lóe lên, phần eo liền bị chém đứt lìa, nửa người trên đập trên đầu Chu Vị, anh thật sự hoảng sợ, tâm tình nhất thời mất kiểm soát, không biết lấy đâu ra khí lực mà liều mạng chạy hướng đến chiếc cầu gỗ, nhưng mới chỉ chạy được vài bước liền vấp phải tảng đá trượt chân, trong phút chốc tim anh dường như muốn nổ tung, răng va đập vào nhau, sợ rằng chỉ một khắc sau đã biến thành vong hồn trước mặt quái vật kia. Không biết vì sao móng tay đen như mực của quái vật kia khi chạm đến cơ thể của Chu Vị thì đột nhiên dừng lại, móng tay cũng tự động thu hồi. Quái vật kia lúc này da thịt toàn thân không còn nguyên vẹn, trên mặt chỉ duy nhất hai tròng mắt màu đỏ là chuyển động, miệng hé ra nhưng lại không nói câu nào. Thân thể Chu Vị run rẩy, rùng mình suy đoán, quái vật tại sao lại dừng lại, có phải là nhận ra anh, nhận ra người đã từng cho hắn ăn bánh ngô, lúc này trong thâm tâm anh chỉ có thể an ủi mình như thế, nhưng là giây tiếp theo quái vật kia đột nhiên ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, móng tay vừa động liền đem cánh tay trái của Chu Vị cắt xuống, đau đớn khiến anh thiếu chút nữa thì hôn mê. Quái vật kia hung hăng xoay người, không kịp xoát đi ống tiêm trên lưng, này là do tiểu đội trưởng quân Nhật thừa dịp quái vật nhất thời mất cảnh giác, gã cùng mấy tên thủ hạ còn chưa kịp né ra, liền bị quái vật cắt thành vài đoạn chết thảm tại chỗ, ruột bị kéo ra đầy trên mặt đất. Quái vật nổi giận ôm đầu, dường như là đau đớn kịch liệt, hình nón trên người cùng móng tay toàn bộ đều rụt trở về, khôi phục lại hình dáng người bình thường. Lúc này tiểu đội trưởng quân Nhật dù bị chặt đứt hai chân vẫn cố lết được tới cỗ pháo bên cạnh, hắn hô một câu Nhật ngữ Chu Vị không hiểu, đạn pháo nổ một tiếng vang, chuẩn xác rơi vào vị trí quái vật, nổ một tiếng dữ dội. Chu Vị chỉ cảm thấy hai chân đau đớn kịch liệt đến hôn mê. Lần nữa khi…tỉnh lại, trời đã mờ sáng, người chết mất tay mất chân ngổn ngang trên thạch bích, tràn ngập từng ngóc ngách trong động, chung quanh yên tĩnh chết lặng, ngoại trừ tiếng gió …còn lại không một âm thanh gì. Chu Vị cúi đầu nhìn hai chân mình, đã bị đạn pháo sượt qua chỉ còn lại xương đùi, anh cảm thấy máu trong cơ thể không ngừng chảy ra ngoài, toàn thân càng ngày càng vô lực, mí mắt cũng dần nặng trữu, thế nhưng cây cầu gỗ đã ở ngay trước mắt. Anh chết cũng không muốn ở tại nơi thi thể chất đống này, ít nhất cũng muốn qua được cầu gỗ kia, nhẹ nhàng cử động thân thể, lúc này trên ngực lăn xuống một khỏa huyết cầu máu đỏ. Anh nhận ra đó chính là con mắt của quái vật kia. Chu Vị nhìn hồi lâu, thở dài, anh dùng bàn tay phải còn nguyên vẹn nhặt lên, bỏ vào trong ngực, sau đó chịu đựng đau nhức kịch liệt hướng cây cầu mà bò. Khung cảnh vẫn còn mờ tối, Chu Vị mang theo chấp niệm chết cũng phải qua được cây cầu kia, phía sau kéo theo ba vệt máu dài. Khi anh chậm rãi bò qua được chiếc ván cuối cùng, phương đông trời đột nhiên hửng sáng, ánh nắng mai mềm mại buông xuống, chiếu sáng khắp mọi nơi, đuổi đi bóng tối u ám. Chu Vị nhìn về phía mặt trời lần cuối cùng, khuôn mặt trắng bệnh miễn cưỡng nở nụ cười, hai mắt vô lực nhắm nghiền… ……………. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác phẩm mới tung hoa nào ~ ~ Nguyện vọng năm mới của ta là: mọi người sau khi đọc đều có thể để lại “trảo ấn” Bởi vì bình luận của mọi người chính là động lực để ta duy trì viết tiếp, cảm ơn ╯3╰ 2 20THÁNG 8