Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 56




Edit: Đoạt Mệnh Thiên Nữ

Beta: Rùa River

Lois từ chối lời mời của Lex Luther cùng xuống căn cứ ngầm của hắn, Kate ở trong nhà thờ xưng tội với cha xứ, Jim phát hiện hố sâu nơi siêu nhân rơi xuống, tính viết một bài báo, vợ của White hai ngày trước đi thăm con trai, để một mình ông ở lại Metropolis. . . Tất cả mọi người đều hy vọng trong thời khắc cuối cùng này có thể đoàn tụ cùng người nhà, nhưng không phải trời lúc nào cũng chiều lòng người.

Ngay trước khi chính phủ chuẩn bị phóng tên lửa hạt nhân, Siêu Nhân lại một lần nữa xuất hiện trước mọi người, đẩy mảnh thiên thạch tránh xa khỏi Trái Đất, kết thúc nguy cơ.

Khi mọi người còn đang reo hò Siêu Nhân, anh đã quay trở lại Metropolis, tiếp tục công việc giúp đỡ mọi người.

Metropolis khôi phục bình thường như xưa, vẫn xa hoa truỵ lạc, bọn tội phạm thì quay trở lại hoạt động trong bóng tối..

Thời gian này, Lois tình cờ chứng kiến một sát thủ sở trường cải trang giết chết tiến sĩ Vincent Winninger, mà không lâu sau, tên sát thủ kia phát hiện ra Lois, lo lắng bị nhận diện, hắn bắt đầu tìm cách giết cô.

Làm một đồng nghiệp và cộng sự, Clark không thể không bảo vệ cô. Lo Amy sau khi biết chuyện sẽ giận, anh còn cố ý cho cô biết, và được cô cho phép mới bắt đầu hành động.

Sự tình liên quan đến mạng người, Amy sẽ không nhỏ mọn, khi Clark nói cho cô biết chuyện này, Amy liền đồng ý.

Khi Clark bận rộn công việc bảo vệ, thì Amy cũng bắt đầu đi học.

Thời tiết dần dần ấm lên, cởi bỏ áo khoác dày, bụng Amy càng ngày càng hiện rõ, khiến các sinh viên không biết cô đã kết hôn và mang thai bắt đầu trêu chọc cô béo lên (tuy rằng không có ác ý).

Amy ko để ý chuyện này, thời tiết ấm áp thật sự khiến tâm trạng cô trở nên thoải mái.

“Sao cậu không nói thật? Nếu mọi người không biết rõ tình hình thân thể cậu, thật dễ dàng xảy ra những phiền phức không cần thiết.” Giờ ăn trưa, Jenny cố ý tìm Amy, cô không quá đồng ý với cách làm của Amy.

“Nhưng sẽ bị mọi người cười chết mất.”

“Sao thế được? Trong trường thiếu gì người giống cậu, việc gì phải lo chứ?”

“Thật á? Tại sao mình không thấy nhỉ?” Amy rất bất ngờ, ôm bụng bầu đi học thì ra phổ biến như vậy sao?

“Khoa của cậu thì ít, nhưng những khoa khác thì chẳng thiếu. Còn nhớ mấy đứa con gái lần trước cùng đến nhà tớ chơi không? Trong đám đó có một đứa mang thai, nhưng nó đang định đi phá, hình như là thằng bạn trai ko muốn phụ trách.” Jenny nhún vai, thanh niên còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ chín chắn, rất dễ xảy ra chuyện kiểu như vậy, “Mình thấy vụ này khó, bụng con bé đó đã 5 tháng, phá thai dễ gặp sự cố lắm.”

“Trời ạ, thế thì phải làm sao? Con bé đó định làm mẹ đơn thân à?” Amy không ngừng kinh ngạc, dạo trước hay xin nghỉ, nhưng lúc đi học cũng hết giờ là về, đâm ra tin tức chẳng biết gì hết.

“Có lẽ sinh xong thì sẽ đem đứa bé đi cho cũng nên. Những đứa con gái tầm tuổi bọn mình có mấy người biết cách nuôi con?” Jenny liếc mắt xem thường, cô ghét nhất những người ko có tự trọng như vậy.

“Chuyện như vậy rất nhiều sao?” Amy nghi hoặc.

“Đúng vậy, gần trường còn có một viện mẹ đơn thân đó, nếu cậu đi qua chỗ đó bảo đảm nhìn thấy rất nhiều bà mẹ đơn thân, thậm chí có những người không chỉ mang thai một lần, thật không biết mấy người đó nghĩ sao nữa, tuy rằng chưa kết hôn đã mang thai là bình thường, nhưng mấy người còn đang đi học thì lấy tiền ở đâu ra mà nuôi trẻ con chứ?” Jenny thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của những người đó.

“Vậy những đứa trẻ đó sẽ ra sao? Đưa đến cô nhi viện hết à?”

“Không nhất định, có thể được đưa cho những cặp vợ chồng vô sinh, vẫn tốt hơn là đưa đến cô nhi viện.” Jenny nhún vai, cô không hiểu nổi họ nghĩ gì nữa, nếu nuôi không được thì cũng đừng sinh con chứ.

Amy im lặng, sau đó nhớ ra chuyện này vốn dĩ chẳng giống hoàn cảnh của cô, “Chúng ta nói cái này làm gì? Mình đã kết hôn mà, được pháp luật đồng ý hẳn hoi.”

“Cho nên cậu rốt cuộc là ngại cái gì? Nếu là đã kết hôn thì cứ nói thẳng ra, đỡ phải bị ruồi bọ vây quanh.”

Amy giận dữ: “Bọn họ là ruồi bọ, vậy mình là cái gì?”

“Ờ ờ, nhầm nhầm, là ong mật, bọn họ là ong mật, mỗi ngày vây quanh đóa hoa tươi là cậu.” Jenny lập tức sửa miệng, ai bảo hiện tại phụ nữ có thai lớn nhất, chỉ có thể nịnh nọt.

“Hừ.” Amy nghiêng đầu không để ý tới cô, bị ruồi bọ vây quanh có thể là chuyện tốt sao?

“Ây dà, không phải là nhất thời nói lỡ chút xíu, cậu tính toán làm gì, phải nói là dạo này tính khí cậu rất tệ, Clark thật đáng thương.” Jenny thở dài.

Amy vừa nghe, cũng có chút uể oải, “Mình cũng biết dạo này hay nổi cáu thất thường, nhưng mà cái này không kiềm chế được, hơn nữa…”

“Hơn nữa cả nhà đều chiều cậu khiến cho cậu càng thoải mái nổi giận hơn đúng không.” Jenny lắc đầu, cô đã nhìn thấy cảnh cả nhà chăm sóc Amy, quả thực là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ vỡ, “Nhưng như vậy liệu có thể ảnh hưởng đến thai nhi không? Nghe nói khi phụ nữ có thai hay cáu giận, đứa trẻ sinh ra tính cách có xu hướng bạo lực.”

Amy vừa nghe là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi liền lo lắng : “Sau khi tan học tớ sẽ đi khám thai, đến lúc đó hỏi một chút xem có cách nào không.”

“Cũng đúng, với cả ở trường cậu nên nói ra sớm một chút, bụng cậu sắp 4 tháng rồi, bây giờ còn chưa lộ rõ, nhưng thêm một thời gian nữa bụng to hơn mà vẫn giấu, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị đồn đãi ầm ĩ cho coi.”

Amy nghĩ lại thấy cũng đúng, cô cũng không muốn mình trở thành đề tài buôn dưa lê, “Tớ sẽ nói chuyện với Clark, đến lúc đó mời mấy người bạn học thân nhất đến ăn một bữa, coi như bù lại cho tiệc cưới vậy.”

Buổi chiều hết giờ học, Amy chào tạm biệt Jenny, đi cùng Clark đến đón cô đến bệnh viện khám thai, Amy mang thai đã 13 tuần, cần kiểm tra rất nhiều, ngoài chiều cao, cân nặng, huyết áp, độ lớn tử cung, vòng bụng, điện tâm đồ .vv.., thì còn có kiểm tra độ lớn, nghe tim thai bằng siêu âm Doppler, xét nghiệm nước tiểu, máu (kiểm tra xem liệu có mắc hội chứng Down), kiếm tra bên trong (phát hiện, phòng ngừa ung thư cổ tử cung).

Nhưng vì thời gian mang thai vẫn còn ngắn, các loại kiểm tra rõ ràng như siêu âm 4D phải đợi đến tuần thứ 18 mới có thể làm.

Những bản kiểm tra y học này Amy hoàn toàn xem không hiểu, nhưng bác sĩ nói tình hình của cô rất tốt, khiến đôi vợ chồng trẻ đều an tâm.

“Bác sĩ, dạo này tính tình tôi không được tốt lắm, có thể ảnh hưởng đến thai nhi không?” Amy hiện tại quan tâm nhất chính là vấn đề này. Cô từng là giáo viên dạy trẻ, nhưng không có nghĩa là cô nghiên cứu về phụ nữ có thai.

Bác sĩ gật đầu: “Thường xuyên tức giận quả thật sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, cô tốt nhất nên khống chế.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vừa nghe sẽ có ảnh hưởng, hai người sắp làm cha mẹ đều căng thẳng, Amy thật cẩn thận dùng tay xoa bụng, rất sợ làm bị thương đến đứa trẻ bên trong.

“Hai người không cần quá lo lắng, tâm trạng phụ nữ có thai không ổn định là chuyện bình thường, chỉ cần anh Kent thường xuyên ở cạnh vợ, tận lực chiều ý cô ấy là được. Đương nhiên, bản thân cô Kent cũng phải chú ý, tốt nhất là có thể kiểm soát được mình.”

“Tôi đã hiểu, cám ơn ông.”

“Không có gì, đây là công việc của tôi, đúng rồi, dạo này cô ăn uống như thế nào? Có xuất hiện hiện tượng nôn nghén không?”

Amy lắc đầu: “Ăn uống rất tốt, hơn nữa tôi cũng không nôn nghén.” Đây là điều làm cô vui vẻ nhất khi mang thai, lúc trước thường xuyên nghe người ta nói phụ nữ có thai ăn vào liền nôn khó chịu muốn chết, thật may cô không bị như vậy.

“Thật sao?” Bác sĩ hơi nghi hoặc.

“Sao vậy bác sĩ? Chẳng lẽ có gì không ổn?” Clark nhanh chóng nhìn ra sự khác thường của bác sĩ.

Amy nghe vậy, cũng nhìn bác sĩ vẻ căng thẳng.

Biết thái độ của mình đã dọa đôi vợ chồng trẻ, bác sĩ cười trấn an, lắc đầu: “Không sao, chỉ là cô Kent bị rối loạn dinh dưỡng, phải ăn nhiều đồ ăn có lợi cho thai nhi.”

Amy không nói gì, dạo này cô bị người nhà nuôi như heo, sao lại có thể bị rối loạn dinh dưỡng? Không thấy cô sắp có đến hai cái cằm sao?

Tựa hồ nhìn ra ý tưởng của cô, bác sĩ giải thích nói: “Trong dinh dưỡng học, suy dinh dưỡng và thừa dinh dưỡng đều gọi là rối loạn dinh dưỡng, ví dụ như có người béo là do thừa mỡ, cũng có những người béo cũng là do thiếu vi-ta-min B, cô là thuộc loại thứ nhất, đương nhiên, cô chưa thể gọi là béo, chỉ là hơi đầy đặn thôi, nhưng mà sắp tới cô nên kiểm soát sức ăn uống của mình.”

“…” Amy cảm thấy miệng bác sĩ này thật độc.

Clark cũng run rẩy bả vai, nửa ngày mới mở miệng: “Cám ơn lời khuyên của ông.”

Bác sĩ gật đầu, “Mặt khác cũng không có gì, tôi có thể kê đơn vi-ta-min cho cô, nhưng không nên uống nhiều, bình thường ăn nhiều hoa quả mới là tốt nhất.”

Ra khỏi bệnh viện, Amy vẫn cảm thấy hơi buồn bực, một mực lải nhải phải giảm béo, nhưng khi hai người về đến nhà, nhìn đến Martha làm một bàn đồ ăn phong phú, cô lập tức đã quên lời vừa thề, vui vẻ hưởng thụ đồ ăn ngon.

Chạng vạng Clark lại quay về tòa soạn, anh phải hộ tống Lois về nhà.

Vốn Amy nghĩ Clark sẽ nhanh chóng trở về, kết quả cô đợi đến khi lên giường nằm thì anh mới quay lại, còn mang về rất nhiều loại hoa quả Amy chưa từng thấy qua.

“Những thứ này là sao?” Amy tùy tay chọn một quả đã rửa sạch bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến dạ dày vô cùng thoải mái.

“Hái ở rừng nhiệt đới Amazon, anh đã hỏi kỹ rồi, dân bản xứ nói cái này tốt cho phụ nữ có thai.”

Clark vừa mới ngăn chặn một đám người định phá rừng để khai thác khoáng sản ở rừng nhiệt đới, sau đó mất mấy tiếng nữa tìm kiếm những loại quả này sâu trong rừng.

“Ngon quá, cám ơn anh.” Amy bị vị chua trong miệng kích thích híp mắt lại, cô vô cùng thích hương vị này, thật sự là rất ngon.

“Nếu em thích lần sau anh lại hái.” Clark hôn lên má Amy, sau đó cầm những quả còn lại cất đi, “Nhưng giờ không thể ăn nhiều, em nên lên giường đi ngủ.”

“Một quả nữa thôi.” Amy theo sau Clark nằn nì xin thêm.

“Em đã ăn 5 quả rồi, không được ăn thêm nữa.” Clark từ chối.

“Chỉ một quả nữa thôi mà..”

“Ngoan, đi ngủ đi, sáng mai sẽ ép thành nước trái cây cho em uống.” Clark cất tất cả hoa quả vào tủ lạnh. Sau đó kéo Amy trở về phòng.

“Thêm một quả cũng không sao mà.”

“Amy, em không phải đang cần giảm béo sao?”

“…Sau này giảm cũng được, bác sĩ cũng nói em cần phải bổ sung nhiều vi-ta-min.”

“Vậy cũng không được, hôm nay em đã bổ sung quá nhiều rồi, chỉ được số lượng vừa phải thôi.”

“Anh ác lắm! Bác sĩ nói anh phải chiều em.”

“Bác sĩ cũng nói em phải kiểm soát tâm trạng mà, ngoan.”