*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Trời sáng, Kinh Nhiên tỉnh dậy, người bên gối bị anh dùng hai lớp chăn bao bọc, cũng không nhúc nhích. Anh duỗi tay vén sợi tóc trên trán cô, thử nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ bình thường. Ngày hôm qua lúc vớt cô lên từ trong bồn tắm, cả người cô lạnh như băng, sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ bị cảm, nửa đêm gọi phục vụ tới mang một chén canh gừng nóng, bởi vì Cảnh Lỵ quá mệt, uống không nổi, Kinh Nhiên đành uống một miếng, dùng miệng đút cho cô.
Canh gừng cay, anh không thích vị này, đánh răng một lúc lâu mới tản đi được hương vị ấy.
Cảnh Lỵ cảm giác chính mình bị thứ gì đó buộc chặt lại, muốn cử động nhưng không động đậy được, mở to mắt, nhìn thấy cô bị hai tầng chăn bọc chặt chẽ. Trung tuần tháng 7, giữa nắng hè chói chăng, tiết trời oi bức thế mà cả người lại bị bọc cả hai chăn, khó trách lúc cô ngủ giống như đang nằm bên cạnh bếp lò.
Cảnh Lỵ cử động vài cái, xốc chăn lên. Trong phòng mở điều hòa, vô cùng mát mẻ.
“Lỵ Lỵ.”
Cảnh Lỵ nằm nghiêng, nhìn Kinh Nhiên bên cạnh, cặp mắt hạnh ngập nước, lông mi dài chuyển động theo mí mắt.
“Nhiên Nhiên, buổi sáng tốt lành!” Cảnh Lỵ duỗi tay ôm Kinh Nhiên, dán vào lồng ngực của anh, gương mặt liên tục cọ lên ngực anh. Sáng sớm nhìn thấy công ‘trúa’ nhỏ đẹp trai như vậy, thật là hạnh phúc.
“Còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Kinh Nhiên một tay ôm cô, một tay kéo chăn lại, đắp lên hai người.
Cảnh Lỵ nhớ vừa rồi mình bị bọc trong chăn nóng đến tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, anh có ngốc không vậy, trời nóng thế này lại đắp cho em tận hai cái chăn.”
Kinh Nhiên giải thích: “Tối hôm qua em đi tắm, ngủ quên trong bồn tắm, lúc anh phát hiện thì nước đã lạnh, không đắp hai cái chăn cho em nóng lên, thì hôm nay em sẽ bị cảm.”
“Ngủ quên? Em chỉ định nhắm mắt dưỡng thần…” Cảnh Lỵ nhớ tới gì đó, duỗi tay sờ cơ thể của mình, có mặc quần áo, lắp bắp hỏi: “Anh mặc quần áo giúp em?”
“Nếu không thì sao?”
“Không có gì…” Cảnh Lỵ vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt đều vùi vào ngực anh, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người!
Lần thứ hai!
Mỗi lần đều cảm thấy rất mất mặt.
“Hình như màn thầu nhỏ lớn hơn thật.”
Cảnh Lỵ: “…”
Cảnh Lỵ cảm thấy Kinh Nhiên gần đây càng ngày càng không đứng đắn, ngửa đầu nhìn công ‘trúa’ nhỏ, hỏi: “Tối hôm qua anh có làm chuyện gì kì quái với em không?”
Kinh Nhiên im lặng.
Cảnh Lỵ hoảng sợ: “Sao anh không trả lời?”
Kinh Nhiên khẽ kéo chăn, đắp kín mình, nhắm mắt lại nói: “Lỵ Lỵ, anh còn chưa ngủ đủ, anh muốn ngủ!”
Anh càng như vậy, Cảnh Lỵ càng cảm thấy anh có gì đó mờ ám. Cảnh Lỵ không thuận theo, kéo chăn ra, nói: “Anh nói mau, ngày hôm qua anh làm gì em? Em không trách anh.”
Kinh Nhiên mở mắt ra nhìn Cảnh Lỵ, vô cùng ngây thơ hỏi cô: “Thật?”
“Ừ.” Cảnh Lỵ gật đầu, trong lòng đã tính toán xong, nếu trường hợp này quá đáng, cô vẫn sẽ nổi giận.
Kinh Nhiên lại nhắm mắt nói: “Anh buồn ngủ quá, anh muốn đi ngủ.”
Cảnh Lỵ: “…”
Công ‘trúa’ nhỏ thay đổi rồi, còn biết cách lảng tránh câu hỏi của cô!
Cảnh Lỵ lấy tay vỗ nhẹ lên vai anh, hờn dỗi: “Kinh Nhiên thúi, học hư!”
Kinh Nhiên mở mắt, nhẹ nhàng xoa trán cô, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa một tiếng, ôm chặt cô vào trong ngực: “Lỵ Lỵ, đừng nóng giận.”
Bỏ đi, không hỏi nữa, sau khi biết xong có thể sẽ mệt lòng lắm.
“Ngủ đi.” Cảnh Lỵ xoa mái tóc ngắn mềm mại của anh, dỗ anh ngủ.
Lúc Cảnh Lỵ tỉnh lại, Kinh Nhiên đã rời phòng đi làm, nhìn phần giường trống rỗng, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất bại. Cảnh Lỵ xuống giường rửa mặt chải đầu, trên bàn trà có bày biện bữa sáng, là sandwich do khách sạn làm, còn có một hộp sữa. Một tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt dán trên mặt bàn, viết vài chữ:
“Lỵ Lỵ, cố lên nha!
Yêu em Tiểu Nhiên Nhiên”
Cảnh Lỵ lấy tay che miệng, cười một tiếng “Phụt”, lại còn “Tiểu Nhiên Nhiên”.
Trong lúc Cảnh Lỵ ăn bữa sáng, Bác Thiên đã gửi một tin Wechat.
【 Tiểu Thiên: Học tỷ, hôm nay sao không thấy chị đi làm? 】
Ngày hôm qua phòng tiệc số một tăng ca đến rạng sáng, chủ quản cho phép nghỉ nửa ngày. Phòng số hai chỉ tổ chức một cuộc họp báo ra mắt sản phẩm của một xí nghiệp, quy mô khá nhỏ, ngày hôm qua nhân viên bố trí phòng tiệc số hai đã tan tầm từ sớm.
Cảnh Lỵ vừa uống sữa, vừa trả lời:
【 Hoa Nhài: Tối hôm qua tan tầm muộn quá, hôm nay ban ngày có thể nghỉ ngơi, buổi tối 8 giờ về thu dọn hội trường. 】
【 Tiểu Thiên: Thì ra là vậy, em có hai phần đồ ăn sáng, chị lại không ở đây, thật đáng tiếc! 】
Cảnh Lỵ cho rằng Tiểu Thiên có ý với cô, nhanh chóng gõ chữ từ chối.
【 Hoa Nhài: Cậu không cần cố ý mang bữa sáng cho tôi đâu, tôi đều ăn sáng xong mới đi làm. 】
【 Tiểu Thiên: Không cố ý mà [ Mồ hôi lạnh ]… Ngày hôm qua có một thực tập sinh kêu em mang bữa sáng, hôm nay cậu ấy lại xin nghỉ. 】
Cảnh Lỵ buông hộp sữa, dùng tay kéo kéo đầu tóc của mình, phát điên nói: “Cảnh Lỵ, mày tự luyến quá đi, hôm qua tiểu thịt tươi cũng đã nói mày già, thế mà mày còn cho rằng cậu ta theo đuổi mày!”
Trái tim bé nhỏ bị thương chỉ có thể tìm đến Kinh Nhiên để an ủi, cô chuyển tới giao diện trò chuyện với Kinh Nhiên.
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên khen em, khen chết em đi. 】
【 Nhiên Nhiên: Lỵ Lỵ đẹp muốn chết, Lỵ Lỵ đáng yêu muốn chết, Lỵ Lỵ xinh muốn chết…】
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, để khen thưởng anh, em quyết định giữa trưa về nhà nấu cơm cho anh ăn. 】
【 Nhiên Nhiên; [ Uất ức ] Anh nói sai chỗ nào rồi sao, anh sẽ sửa mà, đừng trừng phạt anh. 】
Sau kì thi cuối kỳ, hai người ở chung tại Ngự Cảnh một tuần mới đến khách sạn, khi đó ở nhà rảnh đến nỗi không có việc gì để làm, Kinh Nhiên dạy Cảnh Lỵ nấu ăn, nhưng Cảnh Lỵ không có thiên phú nấu nướng, những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất đều bị cô biến thành món ăn bóng đêm.
【 Hoa Nhài: [ Mắng.] Cút! 】
Cảnh Lỵ nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, nếu về nhà nấu cơm thì sẽ không về kịp thời gian tan tầm buổi trưa. Nhưng cô lại không có chuyện gì khác để làm, nghĩ đến nhà bà ngoại cách nơi này chỉ có hai trạm tàu điện ngầm, vì vậy liền quyết định đến thăm bà ngoại.
Tiệm bánh của bà mở đến 12 giờ, Cảnh Lỵ đi đến tiệm bánh, bà ngoại đang ngồi trước quầy thu ngân, Cảnh Lỵ đến ngồi tán gẫu cùng bà. Trò chuyện được một lúc, bà ngoại nói muốn đi nấu cơm, hỏi: “Lỵ Lỵ, con có muốn ở lại ăn cơm không?”
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, nói: “Bà ngoại, con định nấu cơm ở đây, rồi mang đến khách sạn cho Nhiên Nhiên ăn.”
“Được.”
*
Cảnh Lỵ bảo Kinh Nhiên tan tầm xong thì không cần đến nhà ăn lấy cơm, hay là gọi người mang cơm đến phòng, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ cô về. Lúc Cảnh Lỵ đẩy cửa vào, người trong phòng thấy cô xách theo bình giữ nhiệt, cho rằng cô thật sự về nhà nấu cơm cho anh ăn, sắc mặt anh cứng đờ: “Lỵ Lỵ…”
Đợi đã, hai bình giữ nhiệt này hình như là ở nhà bà ngoại, trước kia lúc ông ngoại nằm viện, là đi đưa cơm bằng hai chiếc bình này. Kinh Nhiên hỏi: “Em về nhà bà ngoại?”
Cảnh Lỵ cười trả lời: “Ừ, đúng vậy!”
Kinh Nhiên mang theo một tia hy vọng: “Bà ngoại nấu?”
Cảnh Lỵ sửa đúng: “Bà ngoại nhìn em nấu.”
Kinh Nhiên: “…”
Kinh Nhiên cảm thấy cho dù có bà ngoại nhìn cô nấu cơm, thì ăn cũng không thể ngon hơn được. Bởi vì trước đó anh đều ở bên cạnh tay cầm tay dạy, nhưng cô vẫn không làm ra.
Cảnh Lỵ đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn trà, ngồi xuống ghế sô pha trước mặt, vặn nắp bình, bên trong là mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.
Cái này không khoa học, không phải là mùi khét, mùi cháy mới đúng sao?
“Thật là em làm?” Bên trong có hai món xào, màu sắc hương vị đều tốt.
Cảnh Lỵ vô cùng ngượng ngùng: “Hì hì, đây là đồ ăn bà ngoại xào, bởi vì em xào cháy một phần. Nên em vo gạo, cắm nồi cơm điện.”
Kinh Nhiên: “…”
Cảnh Lỵ phấn khởi nói: “Nhiên Nhiên, bà ngoại nói với em, bà dạy anh ba tháng mới học xong, cho nên em học một tuần có được trình độ này là không tệ rồi.”
Kinh Nhiên: “…” Anh học nấu cơm mất ba tháng, là vì khi đó anh chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi, có thể so sánh được à?
Kinh Nhiên cơm nước xong, dọn dẹp rồi chuẩn bị nghỉ trưa. Trước khi ngủ nói với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, lát nữa em đi làm ca tối về, nếu em mệt quá, lại muốn đi tắm, thì em nói cho anh, anh có thể giúp em tắm.”
Cảnh Lỵ: “…”
*
Buổi tối 8 giờ thiếu, Cảnh Lỵ về phòng nghỉ của nhân viên quẹt thẻ, đúng lúc gặp phải Bác Thiên tan làm.
Bác Thiên tựa như quen thuộc: “Hi, học tỷ, đi làm à?”
Cảnh Lỵ gật đầu: “Ừ.”
“Học tỷ, chào buổi tối.” Phương Trân Trân đi đường hơi nhanh, đi qua Cảnh Lỵ đến quẹt thẻ chấm công.
“Chị ấy cũng học Đại học J?” Bác Thiên nhìn Phương Trân Trân hỏi.
“Ừ.”
“Dường như mấy nữ sinh của Đại học J đều rất xinh đẹp.” Bác Thiên nhìn bóng dáng Phương Trân Trân quẹt thẻ, Trần Văn Bân đi theo sau lưng, lấy tay chọt chọt vai cô nàng, Phương Trân Trân quay đầu lại nhìn, dường như tức giận vỗ lên bàn tay của Trần Văn Bân, nhỏ giọng nói vài câu, Trần Văn Bân cười ngả ngớn xin lỗi. Bác Thiên hỏi: “Bọn họ là bạn trai bạn gái à?”
Tuy nói Trần Văn Bân và Phương Trân Trân đã chia tay, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ là đang ve vãn đánh yêu. Cảnh Lỵ nhún vai, đáp: “Ừ.” Hai người bọn họ thật sự khó mà nói.
Bác Thiên hỏi: “Lát nữa mọi người làm việc gì thế?”
“Lát nữa hôn lễ ở phòng số một kết thúc, thì quét dọn vệ sinh, thu dọn thiết bị gì đó.”
Bác Thiên nghe vậy thì gật đầu, nói: “Để em giúp chị.”
“Hả?” Cảnh Lỵ kinh ngạc, vội vàng xua tay, nói: “Không cần, cậu đi về trước đi, ngày mai cậu còn phải đi làm mà.”
Bác Thiên giải thích: “Vừa rồi chị Hoa nói, sáng mai không có công việc. Ban ngày không cần đến khách sạn, buổi tối 6 giờ mới đến, đến bố trí phòng số 5, có cuộc họp thường niên của một công ty.”
Cảnh Lỵ cảm thấy rất ngại, nhưng Bác Thiên lại kiên trì đi qua giúp đỡ bọn họ, còn nói đồng nghiệp trợ giúp lẫn nhau là việc nên làm, Cảnh Lỵ cũng hết cách, để cho cậu ta đi theo. Thật ra có thêm một nam sinh cũng không tệ, công việc trả hội trường về với ban đầu so với thời gian dự tính thì giảm đi được một phần.
Sau khi tan tầm, Bác Thiên phát huy tinh thần thân sĩ, nói đưa Cảnh Lỵ về nhà, Cảnh Lỵ nói không cần, để Bác Thiên về nhà trước.
Tối nay tan tầm khá sớm, Cảnh Lỵ về phòng, Kinh Nhiên còn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách trên sô pha. Thấy Cảnh Lỵ đã về, anh ngẩng đầu nói với cô: “Lỵ Lỵ, đã hai ngày rồi em chưa học, có phải em nên nhận hình phạt mặc trang phục hầu gái không?”
Cảnh Lỵ: “…”
Thế mà vẫn còn nhớ!
Kinh Nhiên cúi người xuống, lấy chiếc hộp đặt bên dưới bàn trà, chính là hộp quà có chứa bộ trang phục hầu gái.
Tên nhóc này có chuẩn bị mà đến!
Cảnh Lỵ lạnh nhạt nói: “Thời gian học thiếu 4 tiếng đồng hồ, hôm nay em bổ túc, có thức suốt đêm cũng phải đọc hết sách!” Nói xong đi đến tủ quần áo lấy đồ để thay, nói: “Bây giờ em đi tắm, lát nữa sẽ ra học!”
Kinh Nhiên tiếp tục đọc sách, di động đặt trên bàn trà vang lên.
“Ting!”
Kinh Nhiên nhìn màn hình di động, bên trên hiển thị nội dung Wechat.
【 Tiểu Thiên: Học tỷ, em về đến nhà rồi, chị đã về tới nơi chưa? 】
【 Tiểu Thiên: Học tỷ, em phát hiện đường XX có món miến xào ăn rất ngon, ngày mai em đi mua, thuận tiện mang cho chị một phần luôn nhé. 】
Kinh Nhiên nhìn thấy “Tiểu Thiên” còn cho rằng là con gái, bởi vì Cảnh Lỵ đã đồng ý với anh sẽ không trò chuyện với nam sinh khác.
【 Tiểu Thiên: Học tỷ, chị đang bận gì à, sao vẫn chưa trả lời em? 】
【 Tiểu Thiên: Học tỷ, nhanh lên nha, tiểu học đệ đáng yêu của chị đang gọi chị! 】
Mấy tin Wechat gửi tới di động của Cảnh Lỵ, tin nhắn tới liên tục. Kinh Nhiên thỉnh thoảng nhìn di động của cô, thật không hiểu tại sao đối phương lại muốn nói nhiều như vậy, đến khi thấy Tiểu Thiên tự xưng là tiểu học đệ, thì Kinh Nhiên đã có chút mất bình tĩnh.
Không ngờ sau lưng anh Cảnh Lỵ lại lén nhắn Wechat với nam sinh khác, mà còn là tiểu học đệ!
Cảnh Lỵ tắm xong đi ra, mặc áo thun và quần đùi, nhiệt độ điều hòa trong phòng khá thấp, Cảnh Lỵ chạy tới bên cạnh Kinh Nhiên, ôm anh nói: “Nhiên Nhiên, lạnh quá, mau ôm em một cái.”
Kinh Nhiên xụ mặt, hỏi: “Lỵ Lỵ, vì sao em lại lén anh thêm Wechat nam sinh khác?”