Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 72: Thực tập




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên bị Cảnh Lỵ càm ràm, không còn cách nào khác đành phải đứng lên đi về hướng tủ quần áo, mở tủ lấy một cái quần lót mới đi đến phòng vệ sinh mặc vào, rồi trở lại bàn trà ăn cơm.

Cảnh Lỵ đến phòng vệ sinh rửa sạch tay, nằm co quắp trên sô pha, đối với thức ăn trên bàn trà thì thờ ơ.

Kinh Nhiên hỏi: “Sao em không ăn cơm?”

Cảnh Lỵ uể oải nói: “Không còn sức, tay mỏi quá, muốn gãy tới nơi!” Tuy bụng đói bụng đến nỗi réo vang, nhưng cô lại chỉ muốn ngủ một giấc. Tối qua lúc đi ngủ trò chuyện với Kinh Nhiên về việc công tác ở khách sạn, cho tới khuya, hơn nữa hôm nay đi làm phải dậy sớm hơn hai tiếng so với ngày thường, nên lúc này đã mệt muốn chết.

“Anh đút em ăn cơm.” Kinh Nhiên buông chén đũa của mình, cầm chén đũa trước mặt cô, gắp một ít đồ ăn vào trong bát cơm.

Kinh Nhiên gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng cô, Cảnh Lỵ ngậm miệng, phát ra âm thanh nho nhỏ không tình nguyện “Ưm, ưm…”

“Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, nếu em lại gầy đi, nhất định mẹ vợ sẽ trách anh không chăm sóc tốt cho em.”

Mẹ vợ, tiếng mẹ vợ này, còn kêu rất thuận miệng.

Cảnh Lỵ liếc anh, trên mặt anh hiện ra vẻ lo lắng, cho dù cô không muốn ăn uống, nhưng cũng không thể làm công ‘trúa’ nhỏ lo lắng. Cô hơi hé miệng, ăn đồ ăn mà Kinh Nhiên đút.

Cơm nước xong, Cảnh Lỵ vào phòng vệ sinh tắm rửa, Kinh Nhiên để phục vụ đến thu dọn chén đĩa trên bàn. Sau khi Cảnh Lỵ tắm xong, cô bước ra, trên người mặc áo ngủ kiểu nữ mà Kinh Nhiên mang từ nhà đến, thoáng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, thời gian nghỉ trưa đã qua được một nửa, vội vàng bò lên trên giường, nói: “A, còn có 40 phút, em phải ngủ 30 phút mới được.”

Kinh Nhiên kéo rèm trong phòng, trong phòng đã tối mờ đi, cầm điều khiển máy điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng rồi leo lên giường. Sau khi đắp chăn đàng hoàng, ôm Cảnh Lỵ vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Lỵ Lỵ, ngủ quá giờ cũng không sao, lát nữa anh sẽ xin nghỉ giúp em.”

Chăn che nửa khuôn mặt Cảnh Lỵ, cô thò đầu ra, nhìn Kinh Nhiên, hỏi: “Nhiên Nhiên, trước kia anh thực tập cũng lười biếng thế này à?”

Kinh Nhiên nhàm chán nghịch khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nhéo rồi bóp: “Không có, ba anh không cho anh làm vậy, mỗi ngày đều phải nghe theo sự sắp xếp của chủ quản.”

Cảnh Lỵ nhích nhích người, duỗi tay ôm Kinh Nhiên, cơ thể hai người dán sát lại vào nhau, nói: “Vậy cũng không được, ba anh không cho anh lười biếng, sao em có thể lười biếng được chứ?”

“Ba anh không đau lòng cho anh, nhưng mà, anh đau lòng cho em…”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ xoa mặt Kinh Nhiên, nét mặt tràn đầy cưng chiều, nói: “Ngoan, mau ngủ đi, nửa tiếng nữa sẽ phải đi làm.”

Cảnh Lỵ đặt báo thức trên di động, nửa giờ sau, đồng hồ báo thức vang lên, rời giường sửa sang lại một chút chuẩn bị trở về phòng tiệc. Kinh Nhiên đưa cho cô một thẻ phòng nói: “Công việc của bộ phận tổ chức sự kiện thường làm ngày làm đêm, có lẽ tối nay sẽ phải tăng ca đến khuya. Mấy ngày nay chúng ta không về nhà, tối nay sau khi em làm việc xong thì lên đây nghỉ ngơi đi.”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Em biết rồi.”

Kinh Nhiên một tay ôm chặt Cảnh Lỵ trong ngực, có chút không nỡ: “Nếu quá vất vả, thì không làm cũng được.”

Cảnh Lỵ không hề cảm kích, chọc chọc ngón tay lên ngực anh nói: “Được rồi, em không có yếu ớt như thế, mới làm có một buổi sáng mà thôi, anh cũng đừng có chuyện bé xé ra to.”

*

Sau khi Cảnh Lỵ trở lại vị trí làm việc, vẫn tiếp tục bố trí hội trường. Cảnh Lỵ vẫn luôn làm việc cùng Trần Văn Bân và Phương Trân Trân, thuận tiện có thể nói chuyện phiếm.

Trần Văn Bân dọn bát đũa lên bàn lớn sạch sẽ, khom lưng sửa lại khăn trải bàn, hỏi: “Cảnh Lỵ, giữa trưa chạy đi đâu vậy?”

Cảnh Lỵ đang sửa sang lại bàn ăn bên cạnh, nói: “Đến phòng Nhiên Nhiên ăn cơm, ngủ trưa.”

Trần Văn Bân hỏi: “Phòng Kinh Nhiên? Ở đâu cơ?”

Cảnh Lỵ: “Phòng khách sạn.”

Trần Văn Bân hâm mộ nói: “Má ơi, nghỉ ngơi ở phòng riêng! Đúng là biết hưởng thụ, trời ạ, tôi cũng nên kêu cậu ấy mở cho tôi một phòng, người ở phòng nghỉ nhân viên nhiều quá, điều hòa lại cũ, không thể làm lạnh, không khí hầm lại nóng, không thể nghỉ ngơi, tóm lại là ở không nổi!”

Phương Trân Trân trừng mắt liếc Trần Văn Bân, không chút lưu tình nói móc: “Không phải nói muốn tới đây thể nghiệm cuộc sống à? Mới chút khổ đã ăn không nổi, còn không bằng về nhà tiếp tục làm đại thiếu gia!”

Trần Văn Bân lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Ai nói anh không ăn nổi khổ! Anh phải ở đây đủ hai tháng!”

Phương Trân Trân nhún vai, tiếp tục xếp chén đũa lên trên bàn trước mặt. Trần Văn Bân đi qua lấy lòng: “Trân Trân, anh giúp em!”

Phương Trân Trân không cảm kích: “Không cần.”

Trần Văn Bân không rời đi, đi đến một đầu khác của bàn, giúp cô nàng xếp chỉnh tề lại chén đũa.

Sau đó, Cảnh Lỵ bị nhóm trưởng của bộ phận tổ chức sự kiện cử đến phòng chứa đồ lấy một số vật phẩm cho phòng tiệc. Cảnh Lỵ đi vào phòng chứa đồ, tìm đồ theo yêu cầu, vài cái là vật nhỏ, cô lập tức cầm lấy; vài cái là đồ lớn, dùng sức từ lúc bú sữa mẹ đến giờ cũng không thể nâng nổi nó lên xe đẩy.

Khó trách các học tỷ lại hình dung bộ phận này là, coi phụ nữ là đàn ông, coi đàn ông là gia súc. Chỉ mới làm việc hơn nửa ngày, đã mệt đến nỗi không ra hình người.

Một nam sinh đi đến bên cạnh Cảnh Lỵ, nói: “Để tôi giúp cậu!”

Nam sinh cong lưng, dễ dàng bê cả thùng đồ, đặt lên trên xe đẩy của Cảnh Lỵ.

“Cảm ơn cậu.” Cảnh Lỵ nói cảm ơn.

Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh này, thân cao hơn 1m7, diện mạo trắng nõn, tuối tác trông cũng hơn hai mươi. Cô nhận ra nam sinh này, cậu ta cũng là thực tập sinh được chị Hoa dẫn, chỉ là hôm nay cô được cử đến phòng số một, còn cậu được cử đến phòng số hai.

“Cảnh Lỵ?” Nam sinh nhìn bảng tên trước ngực Cảnh Lỵ, cười nói: “Thì ra cậu tên là Cảnh Lỵ, tên cậu rất dễ nghe đấy.”

Ngày hôm qua thời điểm tham gia huấn luyện, Cảnh Lỵ có tự giới thiệu qua tên họ, chuyên ngành tại trường, còn học năm mấy. Chỉ là khi đó nam sinh này đến trễ, bỏ lỡ phần giới thiệu của Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ gật đầu.

Nam sinh rất tích cực giữ lấy bảng tên của mình giới thiệu với Cảnh Lỵ: “Tôi là Bác Thiên, mọi người đều gọi tôi là Tiểu Thiên, tháng trước vừa thi đại học xong, hai ngày trước vừa đăng kí nguyện vọng.”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Ừm.”

“Cậu cũng vừa thi đại học xong à?” Có lẽ là vóc dáng của Cảnh Lỵ nhỏ bé, nhìn qua khá trẻ tuổi, Bác Thiên cho rằng cô cũng là học sinh cao trung vừa tốt nghiệp.

Cảnh Lỵ lắc đầu: “Tôi học đại học.”

“Năm mấy?”

“Học kỳ sau là năm tư.”

Bác Thiên kinh ngạc nói: “Năm tư, già thế à?”

Cảnh Lỵ câm lặng, năm tư, đau lòng quá…

Cảnh Lỵ nhớ trước kia vừa lên năm nhất, cũng cảm thấy con gái năm tư quá già, hiện tại phong thuỷ luân chuyển, bị một sinh viên năm nhất chê già.

Bác Thiên lại hỏi: “Chị học ở đâu?”

“Đại học J.”

Sau khi Cảnh Lỵ trả lời, Bác Thiên vô cùng hưng phấn: “Đại học J, thật trùng hợp, nguyện vọng một của em chính là Đại học J, rất có khả năng chúng ta sẽ là bạn cùng trường đó. Em có phải nên gọi chị một tiếng học tỷ không?”

Cảnh Lỵ gật đầu.

Bác Thiên vô cùng nhiệt tình, nói: “Học tỷ, chị còn muốn lấy cái gì, em giúp chị lấy!”

Cảnh Lỵ xua tay nói: “Không cần, tôi có thể tự làm. Cậu hẳn là cũng tới đây lấy đồ đi, đã tìm xong rồi sao?”

“Em đã tìm xong từ lâu rồi, quầy trưng bày ở đây nhiều như vậy, chỉ là vừa rồi chị không thấy em mà thôi.” Bác Thiên nói xong, nhìn thoáng qua đồ mình đã lấy, Cảnh Lỵ đánh một dấu tích vào trong danh sách đồ vật sẽ lấy, tỏ vẻ đã lấy. Bác Thiên chỉ vào những vật phẩm chưa được đánh dấu, hỏi: “Có phải mấy cái này chưa lấy không?”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

Tiểu thịt tươi cũng gật đầu: “Ừm, em tìm giúp chị.”

Hôm nay Bác Thiên đã tới phòng chứa đồ ba lần, nên khá quen thuộc cách phân bố vật phẩm trong phòng, ngay lập tức đã tìm được đồ mà Cảnh Lỵ muốn tìm.

“Cảm ơn cậu.” Cảnh Lỵ nhìn Bác Thiên tìm được đồ, còn đặt nó lên trên xe đẩy, cô lại nói cảm ơn lần nữa.

“Không cần cảm ơn, giúp học tỷ là việc nên làm mà.” Bác Thiên nói xong, nâng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, từ trong túi quần lấy ra di động nói: “Học tỷ, thêm Wechat đi.”

“Hả? Tại sao?”

Bạn bè Wechat của Cảnh Lỵ đều là bạn học và người nhà, trước nay đều không thêm người lạ. Trong danh bạ của cô, Wechat của nam vô cùng ít ỏi, ngoại trừ người nhà, bạn trai cùng với mấy nam sinh ban cán bộ (phụ trách thông báo) trong lớp ra, thì những nam sinh khác đều không thêm. Đến cả Trần Văn Bân và Tào Kiến Hoa, cô khá quen thuộc, nhưng cũng không hề thêm Wechat của bọn họ, chỉ trao đổi số di động. Một là bản thân sẽ không trò chuyện với nam sinh, hai là Kinh Nhiên cũng không thích cô tiếp xúc quá nhiều với nam sinh khác.

Bác Thiên cũng không có tâm tư gì, nói: “Chỉ quen một người bạn mà thôi, còn nữa, sau này em cũng có cơ hội vào Đại học J, rất có thể chị sẽ là học tỷ của em, em nghĩ sau này có chỗ nào không hiểu có thể hỏi chị.”

Cảnh Lỵ do dự, thoạt nhìn Bác Thiên không giống mấy người theo đuổi cô, hình như cậu ta đơn thuần chỉ muốn kết bạn. Cô suy nghĩ một chút, lấy di động, mở Wechat, nói: “Chị rất ít chơi Wechat, có thể chị sẽ không kịp thời trả lời cậu.”

“Không sao.” Bác Thiên lấy di động, nhanh chóng mở mã QR Wechat cá nhân, để Cảnh Lỵ quét mã của cậu ta.

Sau khi thêm bạn bè thành công, hai người đẩy xe của mình về vị trí công việc.

Bố trí phòng tiệc đến rạng sáng 1 giờ mới hoàn thành, chủ quản bộ phận tổ chức sự kiện kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận xong thì nói với nhân viên bộ phận: “Được rồi, về nghỉ ngơi thôi, tiệc tối ngày mai kết thúc, còn phải trả sân lại như cũ.”

Mấy người đồng thanh đáp lại: “Vâng.”

“Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên tới đón cậu sao?” Thời điểm về phòng nghỉ nhân viên lấy đồ dùng cá nhân, Trần Văn Bân hỏi Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ trả lời: “Đã mấy giờ rồi? Nhiên Nhiên đã sớm đi ngủ.”

“Chậc chậc chậc, bạn gái tan tầm trễ thế, làm bạn trai mà lại không tới đón bạn gái. Được rồi, anh đây cố gắng thuận tiện đưa cậu về vậy.” Trần Văn Bân muốn đưa Phương Trân Trân về, lại sợ chỉ có hai người bọn họ, Phương Trân Trân sẽ không tình nguyện ngồi xe buýt với mình, cho nên nhân tiện đưa Cảnh Lỵ về.

Cảnh Lỵ lấy thẻ phòng ra cho Trần Văn Bân xem: “Được rồi, không cần cậu cố mà làm, Nhiên Nhiên nhà tôi còn đang ở trên chờ tôi đấy.”

Trần Văn Bân: “…”

Cảnh Lỵ trở lại phòng 2109, Kinh Nhiên để lại cho cô một ngọn đèn nhỏ. Cảnh Lỵ rón ra rón rén đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt đồ lên trên sô pha.

Người trên giường trở mình, mơ mơ màng màng nói chuyện: “Lỵ Lỵ, em về rồi à?”

“Ừ, em đi tắm một cái, rất nhanh sẽ trở lại ngủ.” Cảnh Lỵ nhẹ giọng nói xong, chạy tới tủ quần áo lấy đồ ngủ đến phòng vệ sinh.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, Kinh Nhiên nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Thời điểm Kinh Nhiên tỉnh lại lần nữa, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, phát hiện Cảnh Lỵ vẫn chưa về giường, hơn nữa phòng vệ sinh vẫn còn sáng đèn, chỉ là tiếng nước đã ngừng. Anh xuống giường mang dép, đi đến phòng vệ sinh, gõ cửa: “Lỵ Lỵ…”

Không có người đáp lại.

Mở cửa, Cảnh Lỵ trần truồng ngồi bên trong bồn tắm, đã ngủ thiếp đi. Kinh Nhiên thử nhiệt độ nước, lạnh lẽo, có lẽ là nha đầu ngốc này quá mệt mỏi, lúc ngâm mình không cẩn thận ngủ quên. Kinh Nhiên xốc Cảnh Lỵ lên, dùng khăn tắm lau khô nước trên thân thể cô, sau đó ôm cô về giường, mặc quần áo, đắp chăn đàng hoàng.

Kinh Nhiên gọi phục vụ đưa tới một ly trà gừng, đánh thức Cảnh Lỵ, uống trà gừng.

Cảnh Lỵ quá mệt, không muốn uống trà gừng, nhắm mắt lại, phát ra âm thanh “Ưm ưm” tỏ vẻ cự tuyệt.

Đột nhiên, một cỗ ấm áp dán lên môi, một dòng nước ấm tiến vào khoang miệng, cô cử động cổ họng, nuốt vào chất lỏng.