*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
“Lỵ Lỵ, tốt nhất là em đừng đi thực tập, đi làm nữa. Em ở nhà chơi được không? Bên ngoài nhiều người xấu, anh sợ em bị mấy kẻ đó bắt đi.” Vẻ mặt công ‘trúa’ nhỏ nghiêm túc lại tủi thân.
Làm bà chủ gia đình cũng không phải là lí tưởng của cô, có lẽ do độc lập từ nhỏ, từ trước đến nay cũng không muốn dựa vào người khác. Tuy là học tra, nhưng cô cũng có tôn nghiêm của học tra. Dù sao thì cô muốn bản thân mình nỗ lực tranh thủ.
Đương nhiên lấy trình độ của cô, kiếm được nhiều tiền thì quả thật rất khó, trong nhà cô cũng không thiếu chút tiền ấy. Nhưng đây không phải lí do để lựa chọn sự an nhàn.
Cảnh Lỵ bình tĩnh nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, về sau mỗi ngày em ở nhà, lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, dáng người biến dạng, anh còn thích em sao?”
Kinh Nhiên im lặng nhìn cô, như đang suy tư gì đó, hỏi: “Vì sao em lại khiến bản thân mình thành như vậy?”
Cảnh Lỵ: “…”
Cảnh Lỵ lười giải thích với anh, hỏi lại: “Nếu thật sự biến thành như vậy, anh có còn thích em không?”
“Thích!” Kinh Nhiên không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời, lại bổ sung: “Cho dù ngày mai em đột nhiên biến thành người vừa già vừa béo, thì anh cũng thích!”
Không hiểu sao Cảnh Lỵ lại cảm thấy lòng như bị kim đâm.
*
Vài ngày sau, kết thúc thi cuối kỳ, Cảnh Lỵ ở kí túc xá dọn đồ đạc của mình, mua mấy cái thùng giấy ở siêu thị, đóng gói hành lý.
Bởi vì học kỳ sau là kì thực tập, ba bạn cùng phòng đều là người địa phương, học kỳ sau không có ý định ở lại trong trường. Cả kí túc xá đều vừa thu dọn hành lý của mình, vừa tán gẫu.
Bạn cùng phòng đã từng sớm chiều ở chung ba năm, không nghĩ tới có một ngày sẽ tách ra. Tuy rằng các cô còn một năm học, có lẽ vẫn còn có cơ hội để gặp mặt mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy mất mát.
Lý Nhụy Hoa nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của Cảnh Lỵ thì an ủi: “Không sao, Cảnh Lỵ, chờ cậu gả cho đại học bá xong thì sẽ thường ở chỗ này mà. Dù sao bọn tớ đều là người địa phương, muốn gặp mặt cũng không khó.”
Thành Tuyết hỏi: “Mà nè, đại học bá không cầu hôn cậu à?”
Cảnh Lỵ đáp lại: “Tớ mới hẹn hò với anh ấy được một học kỳ thôi, cầu hôn thì cũng quá nhanh rồi.”
Doãn Hải Linh hỏi: “Cậu ta cũng đã đưa ra yêu cầu sống chung với cậu, chẳng lẽ không nói đến chuyện sau này sẽ kết hôn?”
Cảnh Lỵ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như không có nói đến chuyện sau này. Chỉ là cô cũng không có đề cập đến việc kết hôn, lần trước đi tham gia lễ tốt nghiệp của học trưởng, Kinh Nhiên nhìn chằm chằm vào con trai của học trưởng, ánh mắt sáng rực ấy, khiến người ta có cảm giác nếu nhìn lâu sẽ bị thiêu cháy vậy.
Kinh Nhiên còn chưa tới tới tuổi kết hôn theo luật pháp đã định, nên mới hào phóng biểu lộ suy nghĩ mình cũng muốn có một đứa con, nếu là kết hôn, thì không được.
Nhưng sinh con lại không phải chuyện của một mình anh, còn cần Cảnh Lỵ gật đầu mới được. Cảnh Lỵ không đồng ý, anh cũng không thể nói cái gì, chỉ là hiện tại ảnh đại diện Wechat của anh đã từ ảnh chụp của Cảnh Lỵ, đổi thành ảnh của con trai học trưởng. Mỗi buổi tối ở ký túc xá Cảnh Lỵ nhắn tin với anh, đều có cảm giác anh đang giục sinh em bé.
Cô vẫn còn là bé con, nhỏ như thế, sao có thể sinh em bé được!
Ít nhất chờ đến hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi gì đó mới là thời điểm tốt nhất để sinh em bé nhỉ?
Bốn người kí túc xá đều rời đi cùng một ngày, mọi người giúp đỡ nhau kéo hành lý đi ra cổng trường. Cảnh Lỵ thấy bạn cùng phòng có phụ huynh lái xe đón đưa về nhà thì vô cùng hâm mộ. Ngoại trừ tiểu học, ở ký túc xá của trường, vì tuổi còn nhỏ nên lúc nghỉ cần có người lớn đưa đón về nhà; sau khi lên sơ trung, cô đều tự mình kéo hai vali hành lý đi đến trường hoặc về nhà, cha mẹ nói cô trưởng thành, nên độc lập.
Cảnh Lỵ đứng ở cổng trường nhìn theo các bạn cùng phòng, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen ngừng ở bên cạnh cô, cửa xe bên ghế điều khiển mở ra, một nam sinh ăn mặc thời thượng, mang mắt kính gọng vàng, tia nắng chiếu xuống hiện lên ánh sáng lấp lánh. Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Lỵ Lỵ, anh tới đón em về nhà.”
Anh tới đón em về nhà…
Cảnh Lỵ cảm thấy ấm áp, có lẽ đã nhiều năm không có ai nói với cô những lời này. Nhớ trước kia ở nước Mỹ học nhà trẻ và tiểu học, tuy rằng có xe trường đưa rước, nhưng bốn cụ trong nhà vẫn thích đưa cô đi, tan học, mỗi ngày đứng ở cổng trường nhìn thấy Cảnh Lỵ đi ra, cả gương mặt đều là nụ cười vui vẻ cúi người: “A Lỵ, ta tới đón con về nhà.”
Kinh Nhiên đi đến đuôi xe, mở cốp sau, chủ động đặt vali và mấy thùng giấy vào, đồ đạc quá nhiều, có vài cái đặt ở ghế sau. Sau khi làm xong, anh đi đến trước mặt Cảnh Lỵ, vẻ mặt ngoan ngoãn, lại gấp không chờ nổi mà nói: “Lỵ Lỵ, xong rồi, có thể về nhà.”
Cảnh Lỵ định khen thưởng cho Kinh Nhiên một nụ hôn, nhưng cô nhón lên không tới, nói: “Nhiên Nhiên, cúi người xuống.”
Kinh Nhiên nghe lời khom lưng, bởi vì đang ở nơi công cộng, Cảnh Lỵ nhanh chóng hôn lên mặt anh như gà con mổ thóc: “Chúng ta về nhà thôi!”
Bỗng nhiên có chút chờ mong ngày tháng ở chung của hai người.
Cảnh Lỵ nhớ ra mình vẫn chưa nói với cha mẹ việc mình ở chung với Kinh Nhiên, còn có chuyện chuẩn bị đi thực tập. Cô ngồi trên ghế phụ, cài dây an toàn, lấy di động gửi tin nhắn cho mẫu thân đại nhân.
【 Hoa Nhài: Mẫu hậu, con tìm được đơn vị thực tập ở thành phố G rồi, nghỉ hè không về. 】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Tìm được đơn vị thực tập rồi? Ở đâu, chỗ đó có đáng tin cậy không? 】
【 Hoa Nhài: Ở khách sạn Hải Nguyệt, là của ông nội Nhiên Nhiên mở. 】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Khách sạn Hải Nguyệt? Là khách sạn cao cấp năm sao mà mẹ biết đến đấy hả? 】
【 Hoa Nhài: [ Chú chó nhỏ ôm một con búp bê gật đầu.jpg]】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Lần trước con nói Nhiên Nhiên là con nhà giàu, thật à? 】
【 Hoa Nhài: Con lừa mẹ làm gì cơ chứ? 】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Con nhóc này, vận khí không tệ đấy, không ngờ lại quen được bạn trai phú nhị đại siêu cấp. Được rồi, mẹ về hưu sớm, kiếp sau liền nhờ vào con. 】
【 Hoa Nhài:…】
【 Hoa Nhài: Đúng rồi, con muốn ở cùng với Nhiên Nhiên. 】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: [ mèo con rải hoa.jpg]】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Heo dưỡng hai mươi năm, cuối cùng cũng bị cải xanh bắt đi. 】
【 Hoa Nhài:…】
Có người mẹ nào lại ví cô con gái xinh đẹp của mình là heo chứ!
Cảnh Lỵ ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Kinh Nhiên đang lái xe.
Kinh Nhiên tùy ý hỏi: “Sao vậy em?”
Vẻ mặt Cảnh Lỵ phức tạp, mang theo một tia oán hận, nói: “Nhiên Nhiên, em cảm thấy, có khả năng thời điểm chúng ta sinh ra đã bị tráo đổi, mẹ em mới là mẹ anh, mẹ anh mới là mẹ em.”
Kinh Nhiên không hiểu vì sao Cảnh Lỵ lại nói thế, anh nghiêm túc phân tích: “Sao có thể chứ, em sinh ra ở Mỹ thì đổi thế nào được, anh lại lớn lên giống ông ngoại anh.”
Cảnh Lỵ: “…”
Trở lại Ngự Cảnh, hai người dọn hành lý vào nhà, sau khi nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu dọn dẹp, bày biện ra. Hai người đồng tâm hiệp lực sửa sang lại, rất nhanh đã hoàn thành, còn thuận tiện quét tước trong nhà một lần.
Xong việc, Cảnh Lỵ vỗ tay, nhìn thành quả lao động của mình.
Trên sô pha phòng khách để một cặp gối ôm tình nhân hình con mèo trông vô cùng đáng yêu, trên bàn trà để ly nước đôi tươi mát. Bọn họ thay đồ mặc ở nhà, cũng là trang phục tình nhân, quần đùi ngắn tay, vô cùng mát mẻ, còn mang dép tình nhân.
Phòng ngủ chính tăng thêm một cái bàn trang điểm xinh xắn, đó là Kinh Nhiên cố ý mua cho cô, hiện tại bên trên bày các loại đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da của Cảnh Lỵ. Phòng vẫn luôn để tủ quần áo rất lớn dành cho hai người, vốn dĩ tủ quần áo trống rỗng nhưng hiện tại đã được lấp đầy bằng quần áo của hai người. Cảnh Lỵ thoáng nhìn quần lót nam đặt trong một góc tủ, nghĩ đến bắt đầu từ hôm nay phải giặt quần lót cho công ‘trúa’ nhỏ, cô bỗng cảm thấy thẹn thùng.
Cái đầu óc ngu xuẩn này, sao lại nghĩ đến việc giăt quần lót.
Bỗng nhiên Kinh Nhiên ôm lấy Cảnh Lỵ đang đứng trước tủ quần áo, ở sau lưng, anh duỗi tay vuốt từ eo thon đến bụng nhỏ của cô. Cằm anh đặt lên trên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. Lẩm bẩm bên tai cô: “Lỵ Lỵ, về sau xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Cảnh Lỵ cười, nâng tay lên xoa mặt anh, đáp lại: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Cảnh Lỵ xoay người đối mặt với Kinh Nhiên, vươn tay ôm cổ anh, đưa môi mình lên.
Nụ hôn này, vừa nóng bỏng lại vừa thâm tình…
Cuối cùng, lúc hai người tách ra, khóe môi còn kéo theo sợi chỉ bạc…
Luôn cảm thấy dáng vẻ này có hơi…
Kinh Nhiên lau sạch sẽ nước miếng bên môi cô.
Mặt Cảnh Lỵ đỏ rực, trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực anh, mỗi lần hôn xong cô luôn thấy thẹn thùng. Ngón tay cô vẽ xoắn ốc ở trước ngực anh, mềm mại lại trịnh trọng nói chuyện: “Nhiên Nhiên, về sau anh phải đối xử tốt với em một chút, đừng giận dỗi với em. Bây giờ đến kí túc xá em cũng không có, nếu anh giận em, em sẽ không còn chỗ để đi.”
Kinh Nhiên ôm sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an: “Lỵ Lỵ đừng sợ, nếu anh nổi cáu với em, em ở nhà, anh thì đến bên nhà bà ngoại, chờ em nguôi giận, anh lại trở về.”
Cảnh Lỵ: “…”
Lúc này, thân là bạn trai không phải sẽ nói: Anh bảo đảm về sau sẽ không nổi cáu với em, hoặc là nói anh sẽ dỗ dành em…
EQ này, phỏng chừng về sau sẽ làm ra nhiều việc đau lòng. Xem ra, lòng bao dung của cô, cần phải lớn thêm chút, lớn một chút, lại lớn thêm chút…
Bận rộn cả ngày, hai người cũng đã đói bụng, Kinh Nhiên đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Cảnh Lỵ tùy tiện đi lại ở phòng khách, nhìn nơi nào cần dọn dẹp, kiểm tra một vòng, cảm thấy không có chuyện để làm, cô đi đến cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ nấu cơm của công ‘trúa’ nhỏ.
Kinh Nhiên đang thái gừng, đao pháp không tệ, xắt gừng ra từng lát rất nhỏ. Cảnh Lỵ thích ăn cá, hôm nay Kinh Nhiên đã đi chợ từ sớm, chọn một con cá nhiều thịt, định hấp cá. Nồi to đang đậy nắp đặt trên bếp ga, thời điểm hơi nước bốc lên, Kinh Nhiên đã bày biện xong các nguyên liệu đặt trên con cá. Anh làm có trật tự, không chút hoang mang mở nắp nồi, đặt xửng hấp vào trong, đặt đĩa cá đã bày biện lên trên, đóng nắp nồi rồi chờ hấp chín.
Sau đó Kinh Nhiên lại chuẩn bị món ăn tiếp theo.
Rất lâu rồi nhà Cảnh Lỵ không có ai nấu cơm, mỗi lần về nghỉ, trong nhà đều lạnh như băng, cuộc sống của cô trong kì nghỉ chính là ngủ, phát ngốc, xem phim, gọi cơm hộp. Nhà đối với cô mà nói, chỉ là một chỗ ở, bởi vì khi kỳ nghỉ kết thúc cô sẽ trở về ở tại trường học.
Nhưng nơi này không giống như nhà trong tưởng tượng của cô, ở đây có người trò chuyện với cô, cùng ngủ, cùng ăn cơm.
Trong phòng đậm đà mùi hương thức ăn, làm người ta thèm thuồng.
Cũng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, không thể rời đi.
Bữa ăn này là chúc mừng ngày đầu tiên bọn họ ở chung, cô cảm thấy nên có rượu mới có không khí, nói: “Nhiên Nhiên, em đi xuống mua đồ uống.”
“Mua nước gì?” Kinh Nhiên đã mua rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt ở nhà, Cảnh Lỵ cũng biết những món đó, anh không biết cô còn định uống cái gì.
“Mua bia, tiết trời nóng như vậy, uống bia cho mát.”
“Không được!” Kinh Nhiên nhớ tới Cảnh Lỵ uống say sẽ cắn người, uy hiếp nói: “Về sau nếu em uống say, anh liền lột sạch quần áo của em.”
Hai tay Cảnh Lỵ che lại bộ ngực của mình, hoảng sợ hỏi: “Anh muốn lột sạch quần áo của em làm gì?”
Kinh Nhiên chỉ thuận miệng nói nên không nghĩ nhiều, Cảnh Lỵ đột nhiên hỏi anh muốn làm gì, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẽ rùa đen lên màn thầu nhỏ của em.”
Cảnh Lỵ: “…”
Thú vị ghê!
Cảnh Lỵ ưỡn ngực, nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, em không còn là màn thầu nhỏ nữa, không tin anh sờ xem, có phải đã lớn thêm một vòng không.”
Gần đây ăn nhiều cơm, thể trọng tăng thêm một ít, nội y cũng đã hơi chật, cần phải đổi mới.
“Lỵ Lỵ, học trưởng nói phụ nữ sinh con xong ngực sẽ lớn hơn, em cũng đã gặp vợ của học trưởng rồi nhỉ, sư huynh nói trước kia chị ấy cũng là ngực phẳng, em có muốn thử không.”
Cảnh Lỵ lười phải nói tiếp với anh, coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, sờ bụng mình đi đến phòng khách, để lại một câu: “Đói chết bé rồi, nấu cơm nhanh lên!”
*
Sau vài ngày Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên nghỉ ngơi ở nhà, cuối cùng cũng tới ngày tháng đi làm ở khách sạn Hải Nguyệt.
Trước kia mỗi kì nghỉ hè Kinh Nhiên đều làm ở bộ phận tiền sảnh của khách sạn Hải Nguyệt, năm nay bị cha Kinh sắp xếp đến bộ phận tiêu thụ, mà Cảnh Lỵ chưa hề có kinh nghiệm công tác, vì vậy cô được sắp xếp làm ở tiền sảnh hai tháng, hai tháng sau khi đã trải qua đánh giá thig sẽ tính toán làm việc khác.
Nói trắng ra là, mặc dù đi bằng cửa sau, nhưng vẫn cần phải xem năng lực cá nhân.
Khách sạn Hải nguyệt vẫn luôn là con dê đầu đàn của ngành khách sạn, đạo lý của nó chính là, sẽ không mù quáng dùng người, mà phải trọng dụng nhân tài.
Kinh Nhiên mặc bộ tây trang mùa hè màu xám đậm, đường may tinh xảo, mặc bên trong là áo sơ mi màu trắng, thắt thêm một cái cà vạt màu đỏ rượu. Khách sạn Hải Nguyệt rất chú trọng hình tượng nhân viên, trong đó có một cái là không được nhuộm tóc. Tóc màu nâu nhuộm của Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ, ở cuối kì thi đã đi nhuộm lại thành tóc đen.
Công ‘trúa’ nhỏ tây trang giày da, đeo cặp kính gọng vàng, đẹp trai chịu không nổi.
Trước hai tháng, Cảnh Lỵ cần phải luân phiên thay đổi các vị trí ở bộ phận tiền sảnh, có trang phục riêng biệt, nên cô có thể mặc thường phục đi làm.
Ngày đầu đi làm, Kinh Nhiên lái xe, Cảnh Lỵ cảm thấy làm một thực tập sinh, lái xe thì trông hơi phách lối, kiến nghị nên đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng. Kinh Nhiên liếc mắt một cái, nói: “Thời tiết nóng như thế, anh lại mặc tây trang, đi tàu điện ngầm xong sẽ bốc mùi!”
Cảnh Lỵ nói: “Vậy em đi tàu điện ngầm, anh tự lái xe qua đi.”
Kinh Nhiên không nói hai lời, một tay ôm eo Cảnh Lỵ, bế cô lên ngang hông. Hai chân Cảnh Lỵ cách mặt đất, tứ chi khua loạn, kêu to: “A, khốn kiếp, sao anh lại làm thế với em?” Đây là hình ảnh một người vừa lùn lại vừa nhẹ, lập tức bị người khiêng lên, chặn ngang.
Rất giống một học sinh tiểu học không chịu đi học, bị ba bắt lên xe.
Cảnh Lỵ ngồi ở ghế phụ, trừng mắt với Kinh Nhiên đang cài dây an toàn cho cô, “Em nói cho anh biết, sau này anh còn xách em lên như vậy, em sẽ giận đấy.”
Kinh Nhiên ngồi vào ghế điều khiển, cài xong dây an toàn, khởi động xe, nói: “Ngày hôm qua mẹ vợ gọi điện thoại cho anh, mẹ nói, em phải nghe lời anh, nếu không nghe thì muốn phạt thế nào đều được.”
“Mẹ vợ? Mẹ vợ là ai?” Bất giác Cảnh Lỵ mới phản ứng lại, nói: “Anh mặt dày thật đấy, lại dám gọi mẹ em là mẹ vợ!”
“Mẹ vợ bảo anh gọi như thế.”
Cảnh Lỵ: “…”
Có lẽ năm đó cô là hàng tặng kèm khi mua thẻ nạp điện thoại…
Đi vào bãi đỗ xe của khách sạn Hải Nguyệt, sau khi hai người xuống xe, Kinh Nhiên nói: “Anh đưa em đến bộ phận nhân sự.”
Cảnh Lỵ gật đầu: “Được.”
Bọn họ không đi vào từ đại sảnh, mà là đi qua một lối nhỏ dành cho nhân viên tiến vào bên trong khách sạn, đi vào bộ phận nhân sự, ở phòng nhân sự còn có hai người đang chờ.
Phương Trân Trân, Trần Văn Bân.
Cảnh Lỵ kinh ngạc hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”
Hai người đồng thanh đáp: “Đi thực tập.”
“Thực tập?” Cảnh Lỵ không tin, Phương Trân Trân học chuyên ngành Tiếng Anh, muốn làm ngành khách sạn thì cũng có thể, bởi vì khách sạn cũng cần nhân tài ngoại ngữ; nhưng Trần Văn Bân học kiến trúc thì sao có thể chạy qua đây.
Kinh Nhiên giải thích: “Trân Trân là anh gọi tới làm với em, Văn Bân vô lại cầu anh, cho cậu ta tới đây.”
Vẻ mặt Trần Văn Bân khinh thường, cậu vô lại cầu xin khi nào? Rõ ràng cậu chỉ hỏi có một câu, Kinh Nhiên liền đồng ý.