Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 68: Sinh nhật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên vẫn luôn cõng Cảnh Lỵ lên núi, cho dù trên đường Cảnh Lỵ nói cô đã có thể tự đi, thì anh vẫn cố chấp muốn cõng cô lên đến đỉnh. Cảnh Lỵ đành phải lấy khăn giấy lau mặt cho anh, nói: “Nhiên Nhiên, vất vả rồi.”

Trên đỉnh núi có một ngôi chùa nhỏ, du khách tấp nập tới thắp hương quỳ lạy bên trong, lại đi ra ngoài cắm vào lư hương lớn bên ngoài rồi cầm tiền saisen[1] bỏ vào hộp. Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ không hiểu những việc này, nhìn người khác làm thế nào thì lập tức làm theo, mua nhang, thắp hương, quỳ lạy, cầu nguyện, cắm nhang…

Cuối cùng, Cảnh Lỵ còn mua mấy lá bùa bình an, đợi đến lúc về đưa cho người nhà, cũng tặng một cái cho Kinh Nhiên.

“Cảm ơn.” Kinh Nhiên nhận lấy, treo lên móc chìa khóa của mình.

Sau khi xuống núi, thời gian không còn sớm, hai người ăn bữa tối tại khách sạn của làng du lịch, nghỉ ngơi một chút mới đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở đây có phân ra khu nam nữ, cũng có nam nữ tắm chung, còn có khu dành cho tình nhân.

Kinh Nhiên chọn khu tình nhân, là suối nước nóng được bao bọc bởi một hoa viên nhỏ, mang đến cảm giác bí ẩn.

Hai người thay đồ bơi, xuống ngâm suối nước nóng, Cảnh Lỵ nhìn hoa viên nhỏ, hồ không tính là lớn, từng đợt khói trắng bốc lên, chỉ có hai người bọn họ ngâm mình.

Cô ngồi bên cạnh Kinh Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc Kinh Nhiên cũng đang nhìn cô. Có lẽ là do hoàn cảnh, suối nước nóng dành cho cặp đôi nghe có vẻ tình thú, không khí cũng dần trở nên mập mờ.

“Lỵ Lỵ, hôm nay còn chưa hôn.” Khóe môi Kinh Nhiên nhếch lên tạo thành ý cười, vô cùng hấp dẫn.

Hôn đi, hôn đi…

Cảnh Lỵ đưa môi mình lên, cọ sát với môi anh, hai người lướt qua một chút liền tiến vào trạng thái…

Thời điểm hai chiếc lưỡi trầm luân quấn quýt vào nhau, tay Kinh Nhiên vô cùng tự nhiên sờ trên lưng Cảnh Lỵ, tiến lên phần cổ, cởi dây cột áo tắm trên cùng của cô, tháo nửa cái áo tắm xuống, nửa thân trên trần trụi của cả hai dán chặt vào đối phương.

Tay Kinh Nhiên trượt xuống dưới, xoa nắn màn thầu nhỏ của Cảnh Lỵ, lực độ nắn không nhẹ khiến Cảnh Lỵ bị đau. Cảnh Lỵ dừng hôn, nhìn Kinh Nhiên, thấy tay anh đang đặt trên màn thầu nhỏ của mình. Vừa rồi quá chú tâm nên không để ý tới áo tắm của cô đã bị mở ra.

Kinh Nhiên sợ Cảnh Lỵ mắng anh, tiên hạ thủ vi cường*, phản bác: “Hôm sinh nhật của anh, em đã nói sau này anh có thể tùy tiện sờ!”

(Tiên hạ thủ vi cường*: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)

Cảnh Lỵ: “…”

Cô cũng không định mắng anh mà, sao lại trông sợ hãi thế?

Hiện tại một tay Kinh Nhiên vẫn đặt ở một bên ngực của cô, cô kéo một bàn tay khác của anh, đặt lên phần ngực còn lại, bình thản nói: “Mau sờ đi, cho anh sờ thoải mái luôn!”

Kinh Nhiên không quen nhìn Cảnh Lỵ nhiệt tình như thế, dù sao thì trước kia khi mà anh “Lén lút sờ mó”, trông cô luôn ngượng ngùng đỏ mặt, vậy tại sao hôm nay cô lại không có mấy vẻ mặt đó!

Bình tĩnh, lại còn hào phóng đến vậy.

Đương nhiên Cảnh Lỵ sẽ không nói cho Kinh Nhiên biết, có lần cô nghe bạn cùng phòng nói, nếu thường xuyên để bạn trai mát xa cho màn thầu nhỏ, vậy thì có thể phát dục lần thứ hai!

Trước kia, Cảnh Lỵ còn lấy ngực phẳng làm tự hào, bởi vì… Tiết kiệm vải vóc cho quốc gia!

Nhưng có một lần, Kinh Nhiên vô tình đụng vào ngực của cô, còn nói có cảm giác giống như màn thầu nhỏ. Nên đặt tên cho ngực của cô là màn thầu nhỏ!

Cô tức đến nỗi vẫn mãi đi tìm phương pháp làm cho ngực to, nhưng uống sữa đu đủ cả một tháng cũng không có hiệu quả!

Đúng là tốn tiền!

“Lỵ Lỵ, em thay đổi rồi, trước kia em không phải như thế, lúc đó em luôn có vẻ ngượng ngùng, sao hôm nay em lại hào phóng như vậy? Có phải ngày mai em định chia tay với anh, nên hôm nay mới tốt với anh đến thế?”

Cảnh Lỵ: “…”

Chàng trai à, mạch não của anh, hay thật đấy!

Sau khi tắm suối nước nóng xong, hai người về phòng nghỉ ngơi. Giường King size có thể ngủ được bốn năm người, nhưng công ‘trúa’ nhỏ lại nằm dựa ở mép giường, Cảnh Lỵ nằm ngay giữa giường nhìn anh, hỏi: “Anh sao vậy?”

Kinh Nhiên còn đang mải mê suy nghĩ, nói: “Lỵ Lỵ, sau này anh sẽ không chạm vào em nữa, em đừng nói chia tay với anh!”

Cảnh Lỵ: “…”

Anh không chạm vào màn thầu nhỏ, thì màn thầu nhỏ sao có thể lớn được!!!

Tắt đèn xong, Cảnh Lỵ chậm rãi tiến đến gần Kinh Nhiên, Kinh Nhiên co người lại, “Bịch” một tiếng rớt xuống giường.

Qua một lúc lâu, người vẫn chưa leo lên.

Cảnh Lỵ hỏi: “Nhiên Nhiên, anh té đau à?”

Kinh Nhiên: “Không, anh cảm thấy anh vẫn nên ngủ dưới sàn thì hơn! Như vậy anh sẽ không đụng phải em.”

Cảnh Lỵ: “…”

Hôm nay cô cũng chỉ hơi chủ động một chút, thế mà công ‘trúa’ nhỏ lại cảm thấy cô khác thường!

Trong màn đêm đen nhánh, giọng nói lạnh nhạt của Cảnh Lỵ vang lên: “Nhiên Nhiên, không phải anh nói khi nào thực tập thì sống chung sao?”

“Ừ.”

“Vậy anh muốn phân phòng ngủ với em à?”

“Ừ.”

“Nếu anh không ngủ với em, vậy em cảm thấy không cần phải sống chung đâu, chi bằng em ở bên nhà bà ngoại, dù sao ở đó cũng gần chỗ làm.”

“Không được!” Khó khăn lắm Cảnh Lỵ mới đồng ý sống chung với anh, anh không muốn đưa cô đến ở nhà bà ngoại đâu.

“Vậy anh còn không mau lên giường ngủ? Có phải muốn chọc em giận không?”

Kinh Nhiên ngoan ngoãn leo lên trên giường, nhưng vẫn tiếp tục nằm ở mép giường.

Cảnh Lỵ ra lệnh: “Lại đây, ôm em ngủ!”

Kinh Nhiên cọ tới cọ lui lăn vào giữa giường, cẩn thận ôm lấy Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ một tay che mặt, bạn trai EQ thấp như thế, thật sự muốn đánh anh quá đi mất!

Ngày hôm sau là sinh nhật của Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên định về nhà làm một bàn đồ ăn ngon cho cô, hai người trả phòng từ sớm, lái xe về nội thành, đến tiểu khu Ngự Cảnh. Trước khi về nhà, bọn họ đi siêu thị một chuyến, bởi vì Kinh Nhiên rất ít khi ở bên kia, nên ở đồ dùng hằng ngày ở bên đó thiếu rất nhiều. Từ giờ đến lúc thi cuối kỳ chỉ còn chưa tới một tháng, nếu mua sắm trước, vậy thì đến lúc ở chung là có thể trực tiếp xách cặp vào ở.

Mua sữa tắm, dầu gội đầu, bột giặt quần áo… Cảnh Lỵ nghĩ đến sau này trên người mình và công ‘trúa’ nhỏ đều có cùng một mùi hương, thì không khỏi hưng phấn.

Tốt nhất là không nên để lộ ra suy nghĩ này, bằng không công ‘trúa’ nhỏ lại cảm thấy cô khác thường.

Bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ đôi… Cảnh Lỵ vừa đi, vừa chọn đồ tình nhân bỏ vào xe đẩy. Bọn họ đẩy xe tới một góc, trong góc nhỏ có một kệ hàng, bày thẳng hàng các hộp áo mưa, cô cũng không biết từ lúc nào đã dạo đến bên này, mà Kinh Nhiên vẫn còn đứng ở bên cạnh cô.

Cảnh Lỵ cảm thấy sau khi hai người sống chung, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, không biết chừng một ngày nào đó sẽ không kiềm chế được, tốt nhất vẫn nên làm công tác chuẩn bị. Cô duỗi tay kéo vạt áo của Kinh Nhiên, xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, mua cái này.”

Kinh Nhiên nhìn kệ hàng ở cách vách, anh cũng vừa mới phát hiện, thì ra thứ này được để ở trong góc.

Kinh Nhiên cho rằng Cảnh Lỵ đang thử anh, vô cùng chính nhân quân tử nói: “Lỵ Lỵ, em không cần thử anh, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó với em!”

Tên ngốc!

Cảnh Lỵ không để ý tới anh, tiện tay cầm một hộp áo mưa nhỏ ném vào xe đẩy. Kinh Nhiên cho rằng lát nữa sẽ cần tới, hỏi: “Đợi lát nữa về có phải muốn cùng anh…”

Cảnh Lỵ liếc anh một cái, nói: “Em lấy thổi bong bóng chúc mừng sinh nhật hôm nay, được không?”

“Được…” Kinh Nhiên không nghĩ tới cô muốn mua để thổi bong bóng, nói: “Vốn dĩ anh định nói là em lấy nhầm size, anh cảm thấy cỡ trung không thích hợp với anh, phải cỡ lớn mới được. Nhưng nếu em dùng để thổi bong bóng, thì không cần phải cân nhắc lớn nhỏ nhỉ?”

Cảnh Lỵ cầm hộp áo mưa cỡ trung bỏ lại vào kệ hàng, rồi cầm một hộp cỡ lớn, kiêu ngạo nói: “Bóng lớn chơi mới vui!”

Kinh Nhiên ở một bên buồn bực, đợi lát nữa muốn thổi áo mưa làm bong bóng thật à?

Dạo xong khu đồ dùng hằng ngày, lại đi đến khu thực phẩm tươi sống. Kinh Nhiên chọn thịt mà Cảnh Lỵ thích ăn. Định làm cô no căng rồi mới về trường học.

Trở lại Ngự Cảnh, Kinh Nhiên cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp xử lý, Cảnh Lỵ thu dọn đồ hùng hằng ngày, đặt mấy thứ này vào vị trí thích hợp. Cuối cùng, Cảnh Lỵ đặt hộp áo mưa vào tủ đầu giường ở phòng ngủ chính, nhìn chằm chằm dòng chữ “Cỡ lớn” in trên hộp.

Không ngờ công ‘trúa’ nhỏ lại yêu cầu dùng cỡ lớn, Cảnh Lỵ tức khắc cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Ăn cơm xong, hai người ngủ một giấc đến chiều rồi về trường học.

*

Bất giác đã tới lễ tốt nghiệp mỗi năm một lần, sinh viên năm tư chuẩn bị tốt nghiệp cũng về trường để làm lễ, mặc trang phục cử nhân, chụp đủ kiểu trong trường. Kinh Nhiên có quen một học trưởng Ngành Quản lý trở về trường tham gia chụp ảnh tốt nghiệp, gọi Kinh Nhiên qua để chụp ảnh làm kỷ niệm.

Kinh Nhiên cố ý đi tiệm hoa mua một bó hoa bách hợp, dẫn theo Cảnh Lỵ đến chúc mừng học trưởng tốt nghiệp. Lúc bọn họ đến, học trưởng đã chụp ảnh xong với lớp của mình, tiếp theo là hoạt động tự do, sinh viên tốt nghiệp theo chân bạn bè thân thích của mình cùng chụp ảnh lưu niệm.

Sau khi học trưởng chụp chung với một học đệ xong, Kinh Nhiên tiến lên chào hỏi, đưa bó hoa lên: “Học trưởng, chúc mừng tốt nghiệp!”

Học trưởng nhận hoa tươi, nói: “Cảm ơn, chúng ta tới chụp chung một tấm đi!”

Kinh Nhiên nắm tay Cảnh Lỵ đi đến bên cạnh học trưởng, duy trì nụ cười ấm áp với ống kính.

“Tách!” Chụp hình xong, nhiếp ảnh gia nhìn hình rồi nói: “OK.”

“Oa oa oa…” Đột nhiên truyền đến tiếng khóc của một đứa bé.

Một nữ sinh trong độ tuổi thanh xuân mặc trang phục cử nhân, ôm một đứa bé đi về phía học trưởng: “A Bằng, con trai anh lại khóc rồi, em không dỗ nó được.”

Dáng vẻ học trưởng như một người cha hiền từ, cười với đứa bé: “Nào, ba ba ôm con!”

“Ba ba?” Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khó tin nhìn học trưởng.

Học trưởng bất đắc dĩ nhún vai, nhưng nụ cười lại vô cùng chân thành nhìn đứa bé, nói: “Tên nhóc gấp không chờ nổi muốn ra, muốn ngăn cũng ngăn không nổi.”

Sau đó, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nghe học trưởng giải thích mới biết được, năm trước học trưởng và bạn gái không làm công tác phòng tránh, khiến cho bạn gái mang thai. Bởi vì học trưởng vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo luật pháp, nên anh và bạn gái không thể kết hôn, cũng không muốn bỏ nó đi; nhưng nếu không có giấy hôn thú, đứa bé không thể có giấy khai sinh, thuộc về trường hợp con ngoài giá thú, sẽ phải đóng tiền phạt. May mắn tết năm nay học trưởng vừa đủ 22 tuổi, trước khi sinh con đã đi nhận giấy kết hôn, nhanh chóng xử lý cả một đống thủ tục giấy khai sinh.

Học trưởng còn giải thích, thật ra sinh con sớm cũng không tồi, nhân lúc tuổi trẻ có tinh lực, có thể chăm sóc con thật tốt; đồng thời cũng có cảm giác áp bức, bắt buộc chính mình càng nỗ lực kiếm tiền, để cho người nhà có một cuộc sống thật tốt.

“Học trưởng, em có thể ôm một cái không?” Em bé vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng học trưởng, không còn khóc không còn náo loạn. Đột nhiên Kinh Nhiên muốn ôm em bé.

Học trưởng đưa con trai bảo bối của mình vào trong tay Kinh Nhiên, Kinh Nhiên nhìn khuôn mặt béo núc vô cùng đáng yêu của em bé. Nhớ Cảnh Lỵ đã từng nói, sau này bọn họ sẽ sinh một bé đặt tên là “Tiểu Khang”. Không biết, Tiểu Khang của bọn họ có đáng yêu như này không nhỉ?

Nhất định Tiểu Khang sẽ rất đáng yêu, dù sao thì mẹ của bé cũng xinh đẹp như vậy mà.

Kinh Nhiên nhìn em bé, trong ánh mắt toát ra vẻ cưng chiều, lại nhìn Cảnh Lỵ, môi động động định nói chuyện.

Cảnh Lỵ biết tính cách của anh, người khác có cái gì, anh cũng muốn có cái đó, giơ tay lên, tỏ rõ thái độ: “Em tuyệt đối sẽ không mang thai mà chưa lập gia định!”

Chú thích:

Tiền Saisen[1]: Trong tiếng Nhật, saisen là tiền được dâng cho các vị thần hoặc bồ tát. Thông thường, số tiền này được đặt trong một hộp saise, một vật phẩm phổ biến tại các đền thờ Thần đạo và đền thờ Phật giáo. Theo Wikipedia