*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Cảnh Lỵ bất chấp tất cả chạy ra khỏi kí túc xá. Tòa nhà Nghệ Thuật ở ngay bên cạnh kí túc xá của các cô, lúc trước Kinh Nhiên còn bịa chuyện ma về tòa nhà này cho Cảnh Lỵ nghe, tuy biết là giả, nhưng cô vẫn thấy sợ hãi.
Do cuối tuần nên tòa nhà Nghệ Thuật rất yên tĩnh, không gian âm u tối đen như mực.
Lý Nhụy Hoa đã gửi một tin nhắn tới: Phòng608.
Tầng 6 là tầng cao nhất, chuyện ma lần trước Kinh Nhiên kể là ở trên tầng này. Cảnh Lỵ hơi sợ, cô không chỉ sợ ma, còn sợ tối, sợ có tên biến thái đang rình rập bên trong.
Lý Nhụy Hoa lại gửi thêm một tin nhắn tới: Cậu vẫn chưa tới à? Đại học bá đang hôn tiểu học muội kìa!
Cảnh Lỵ nhìn chữ trên màn hình, tức khắc bùng nổ.
Hôn?
Bọn họ chưa hôn nhau mới có hai tuần, thế mà công ‘trúa’ nhỏ đã cô đơn không kiềm nén được mà đi tìm tiểu học muội hôn môi???
Cảnh Lỵ hít sâu một hơi, đánh lên tinh thần đi vào tòa nhà Nghệ Thuật, đèn cầu thang của tòa nhà lắp đặt là đèn cảm ứng âm thanh, bước một bước, đèn sẽ tự động sáng. Tuy rằng có ánh đèn làm bạn, nhưng cô vẫn thấy sợ hãi, bởi vì trên cầu thang yên tĩnh này cũng chỉ có mỗi tiếng bước chân và tiếng thở dốc của mình cô.
Nhưng nghĩ đến việc bị Kinh Nhiên “Cắm sừng” thì cô lại càng tức giận, cô cũng chưa nói chia tay, mà sao anh đã đi tìm người khác rồi?
Cảnh Lỵ lên đến lầu 6, cả tầng đều tối đen như mực, ngoại trừ phòng học ở cuối hành lang là đang sáng đèn.
Cảnh Lỵ không thấy Lý Nhụy Hoa, không biết cô nàng đang trốn ở đâu, gửi tin nhắn cho cô nàng: Nhuỵ Hoa, cậu đang ở đâu?
Tiếng đàn ghi-ta vang lên ở phòng học cuối hành lang, tiếng nhạc trôi chảy. Cảnh Lỵ nghĩ đến Kinh Nhiên và một tiểu học muội đang hôn nhau ở bên trong, còn đàn cả ghi-ta?
Đúng là tình thú ghê ha!
Tại sao đến lượt cô thì không có loại đãi ngộ này?
Cảnh Lỵ càng nghĩ càng tức, bước chân nặng nề đi đến cuối hành lang.
Cảnh Lỵ đi đến phòng 608, đẩy cửa một cách thô lỗ. Phòng học không tính là lớn, bên trong chỉ có một tủ hồ sơ, một cây đàn dương cầm, một cái ghế gỗ, một cái giá để bản nhạc, còn Kinh Nhiên thì đang cầm đàn ghi-ta đứng trước cái giá đó.
Kinh Nhiên đang chăm chú luyện đàn, đột nhiên bị quấy rầy, anh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Lỵ Lỵ, sao em lại ở đây?”
Cả một căn phòng lớn như thế, nhưng chỉ có vài món đồ, ngoại trừ Kinh Nhiên ra thì không nhìn thấy ai khác.
“Học muội đâu?” Cảnh Lỵ tới đây “Bắt gian”, kết quả là một đương sự đã chạy thoát.
Kinh Nhiên không hiểu: “Học muội? Ai cơ?”
Cảnh Lỵ hỏi lại: “Không phải anh dẫn một học muội vào đây sao?”
Kinh Nhiên lắc đầu.
“Cạch!” Cửa phòng đóng lại.
Cảnh Lỵ bị dọa ôm lấy Kinh Nhiên, hét lên: “Có ma!”
Kinh Nhiên không nhát gan như thế, một tay ôm Cảnh Lỵ, đi qua cánh cửa bên kia, vặn chốt cửa thì bị khóa lại.
Kinh Nhiên bình thản nói: “Khóa.”
Lá gan của Cảnh Lỵ rất nhỏ, cả người run rẩy trong lồng ngực Kinh Nhiên: “Sao lại bị khóa?”
“Ting!” Tiếng di động Cảnh Lỵ vang lên, cô lấy ra nhìn, là tin nhắn Lý Nhụy Hoa gửi tới: Làm lành với đại học bá đi!
Cảnh Lỵ khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa bị bạn cùng phòng gài bẫy. Ở trên màn hình điện thoại, ngón tay kéo đến tấm hình, nam sinh bên trong mặc quần áo không giống với đồ Kinh Nhiên đang mặc hiện tại. Người đó mặc áo sơ mi sọc ca-ro màu đỏ, hiện tại Kinh Nhiên chỉ mặc áo thun trắng bình thường.
Nhưng cái áo sơ mi ca-ro kia là Cảnh Lỵ nhờ người khác mua về, theo lý thì sẽ không đụng hàng với người ta. Công ‘trúa’ nhỏ thật sự ôm ấp với học muội khác!!!
Cảnh Lỵ mở tấm hình, đưa màn hình ra trước mặt Kinh Nhiên, hỏi: “Đây là anh đúng không?”
Kinh Nhiên nhìn một chút rồi nói: “Không phải anh, là Văn Bân.”
“Văn Bân?” Cảnh Lỵ lấy lại di động, nhìn chằm chằm nam sinh trên màn hình. Vừa rồi Lý Nhụy Hoa nói là Kinh Nhiên, đúng lúc người này lại mặc áo sơ mi sọc ca-ro màu đỏ, cô không nghĩ nhiều lập tức nhận định đấy là Kinh Nhiên. Ánh đèn không quá sáng, tóc đen tuyền, nhìn không rõ là thuần đen hay màu nâu; giày mà nam sinh đó mang cũng không phải giày của Kinh Nhiên… Thật ra có rất nhiều điểm sai, chỉ là Cảnh Lỵ quá nôn nóng, nên không nhận ra được nam sinh này không phải Kinh Nhiên.
“Buổi chiều Văn Bân tới kí túc xá của anh, cậu ấy nói có hẹn với Trân Trân, bởi vì đi từ bên ngoài về nên cả người đều là mồ hôi, cậu ấy mượn phòng vệ sinh để tắm rửa, còn mượn quần áo của anh.” Kinh Nhiên lại giải thích: “Trong ảnh là Trân Trân, cô ấy đã thay đổi kiểu tóc được hai ngày nay.”
Tin tức quá lớn, Trần Văn Bân F.A đang hẹn hò với Phương Trân Trân? Cảnh Lỵ hỏi: “Trần Văn Bân hẹn hò với Trân Trân khi nào?”
Kinh Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Cảnh Lỵ bị bạn cùng phòng lừa tới đây, nghĩ lại muốn tức cũng không tức được, hiện tại còn bị nhốt ở trong phòng. Đôi mắt của Kinh Nhiên khá nhạy bén, nhìn thấy giao diện cuộc trò chuyện của Cảnh Lỵ bên dưới hình ảnh vừa rồi, ba tin nhắn thoại, ba tin nhắn văn bản:
Phòng 608.
Cậu đã đến chưa? Đại học bá đang hôn tiểu học muội kìa!
Làm lành với đại học bá đi!
Kinh Nhiên nhớ vừa rồi Cảnh Lỵ thô lỗ tiến vào, hỏi anh học muội đang ở đâu. Anh nhận ra bị người khác nghi ngờ quả thật không có gì vui vẻ, hỏi: “Lỵ Lỵ, có phải em cảm thấy anh là loại người sẽ tìm người khác để chơi đùa đúng không?”
“Em…” Vừa rồi Cảnh Lỵ tức giận, hoàn toàn không nghĩ tới với tính cách thành thật lại cố chấp của Kinh Nhiên, sao có thể làm ra được loại chuyện này?
“Xin lỗi…” Cảnh Lỵ cúi đầu xin lỗi.
“Anh cũng sai, chúng ta có thể tha thứ cho nhau, vui vẻ như lúc ban đầu không?” Hai tay Kinh Nhiên nắm đôi tay của cô, nâng lên, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô.
Cảnh Lỵ hơi do dự, vẫn chưa trả lời. Kinh Nhiên xoay người cầm lấy đàn ghi-ta, nói: “Mấy ngày nay anh có luyện một bài hát, định ngày mai hẹn em ra, hát cho em nghe, không biết sau khi nghe xong có thể tha thứ cho anh không.”
Cảnh Lỵ đứng một bên nhìn Kinh Nhiên chơi đàn ghi-ta, khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, không biết là bài hát cũ nào.
Kinh Nhiên cất tiếng hát, giọng mềm mại, trong trẻo: “Mất đi mới biết quý trọng/ Nhưng anh quý trọng em / Càng đau lòng chính là yêu càng đậm sâu / Anh không tin…”
Kinh Nhiên chớp mắt nhìn Cảnh Lỵ, tình yêu dâng lên trong mắt anh, khóe miệng mang theo ý cười tiếp tục đàn hát: “Anh ôm chặt em trong ngực / Nâng em trong lòng bàn tay của anh / Ai bảo anh là thật lòng yêu em / Trong thế giới ái tình / Em chính là duy nhất của anh…”
Trước đây Cảnh Lỵ đã từng nghe Kinh Nhiên hát, rất hay, sau này mỗi lần Cảnh Lỵ nhàm chán đều kêu Kinh Nhiên hát một bài cho cô nghe. Công ‘trúa’ nhỏ còn kiêu ngạo nói, không có nhạc đệm, hát lên không có cảm giác gì cả.
Tuy rằng Kinh Nhiên đàn ghi-ta khá trôi chảy, nhưng vẫn cảm nhận được dáng vẻ không thành thạo, có lẽ là do anh vừa học chưa được bao lâu. Cảnh Lỵ cảm thấy con người Kinh Nhiên thành thật thiện lương rất đáng tin cậy, đôi khi cũng sẽ ghét bỏ anh ngây ngô không hiểu lãng mạn, nhưng khi anh nói lời âu yếm, làm chuyện lãng mạn, thì lại khiến người khác trở tay không kịp.
“… Anh chỉ yêu mỗi em
Thật sự chỉ yêu mình em”
Thâm tình chậm rãi kể ra rồi kết thúc.
Kinh Nhiên dừng gảy đàn, ngước mắt nhìn Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nghe xong thì bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng sáng, vô cùng vui vẻ: “Hay lắm, chúng ta vui vẻ như ban đầu đi.”
Kinh Nhiên nghe thấy Cảnh Lỵ tha thứ cho anh, cũng cười.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, lại nhịn không được cười to.
Hai người bị nhốt trong căn phòng nhỏ nên có chút nhàm chán, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng. Thật ra bọn họ không cần phải qua đêm ở chỗ này, đến buổi tối 10 giờ sẽ có bảo vệ đi tuần, nhìn thấy ở đây sáng đèn sẽ tới nhìn rồi mở cửa cho họ. Chỉ là bây giờ mới hơn tám giờ, di động của Cảnh Lỵ cũng không còn nhiều pin, không thể xem phim trong máy.
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên ngồi tựa lưng vào nhau, Cảnh Lỵ nhàm chán, hỏi anh: “Nhiên Nhiên, anh biết đàn bài khác không?”
“Trước mắt chỉ biết một bài.”
“Anh tự học?”
“Ừ.”
“Giỏi quá, vậy anh hát lại cho em nghe đi.”
“Không hát, mấy ngày nay luyện nhiều nên đau họng.”
Cảnh Lỵ: “…”
Công ‘trúa’ nhỏ!
Ngạo kiều!
Cảnh Lỵ xoay người, đối mặt với phần lưng của Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, em cũng hát một bài cho anh nghe nhé.”
Kinh Nhiên xoay người nhìn cô, hỏi: “Em biết hát à?”
Cảnh Lỵ: “…”
Hát thôi mà, ai mà chẳng biết? Chỉ khác nhau ở chỗ là có dễ nghe hay không thôi.
Trước mặt bọn họ là cây đàn dương cầm, Cảnh Lỵ mở nắp đàn, tìm được những phím đàn quan trọng.
Kinh Nhiên không nghĩ tới cô còn biết đàn dương cầm, tư thế trông rất chuyên nghiệp.
“Si!”
Cảnh Lỵ ấn xuống một phím đàn, bắt đầu vừa đàn vừa hát ——
“Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh…”
Vẻ mặt Kinh Nhiên bình thản nhìn Cảnh Lỵ vừa đàn vừa hát say mê như một ngôi sao cao nhạc, hát ca khúc 《 Hai chú hổ 》…
Hơn nữa cô còn sửa lại lời: “… Hai chú đều là đực, hai chú đều là đực, thật kỳ quái, thật kỳ quái.”
Cảnh Lỵ vừa đàn vừa hát hai lần, nhìn công ‘trúa’ nhỏ đang bình tĩnh nhìn cô, không thèm cho chút mặt mũi. Cô cười “Hì hì” lộ ra răng cửa: “Chỉ luyện tay lấy cảm giác thôi, độ khó kế tiếp có hơi…”
Cảnh Lỵ lại đàn hát: “Cô bé hái nấm, đeo một giỏ trúc lớn…”
Kinh Nhiên cũng đã biết đại khái trình độ của cô, có lẽ khi còn nhỏ cô có học đàn dương cầm một khoảng thời gian, nên chỉ đàn được một số bản nhạc thiếu nhi đơn giản.
Sau khi Cảnh Lỵ hát xong, dáng vẻ cầu khen ngợi, nhìn Kinh Nhiên hỏi: “Nhiên Nhiên, anh thấy thế nào?”
Kinh Nhiên gật đầu, trả lời: “Khá tốt.”
Cảnh Lỵ đắc ý nói: “Anh nhìn đi, em biết đàn nhiều bài hơn anh đó.”
Kinh Nhiên nhấp môi, không phát biểu ý kiến.
Cảnh Lỵ nhìn ra được anh đang ghét bỏ cô hát mấy bài ấu trĩ.
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lỵ Lỵ, anh có thể dạy em hát.”
Cảnh Lỵ: “…”
Ha ha, không thèm khiêm tốn một chút nào luôn!
Hai người chơi đàn ghi-ta, chơi dương cầm, bất giác đã tới 10 giờ. Bảo vệ đúng giờ tới tuần tra, mở cửa, hỏi: “Sao còn chưa về nữa? Nhanh về đi, lát nữa cửa sẽ khóa đấy.”
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên nắm tay nhau rời khỏi tòa nhà Nghệ Thuật.
Vừa rồi Cảnh Lỵ đi quá vội nên quên mang chìa khóa theo, không vào được kí túc xá. Dì quản lí cũng không biết đã đi đâu, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đứng ở phòng trực ban rất lâu cũng không thấy dì quản lý đi ra.
Kinh Nhiên cũng không biết phải đợi bao lâu, liền đề nghị: “Lỵ Lỵ, tối nay bọn mình ngủ ở bên ngoài đi.”