Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 50: Mèo say




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Kinh Nhiên ngồi bên mép giường, Cảnh Lỵ ngồi ở trên đùi anh. Đôi mắt hai người ướt đẫm nhìn nhau, hơi thở gấp gáp thổi lên trên da thịt đối phương, hơi hơi ngứa.

Cảnh Lỵ chớp mắt, cười nghịch ngợm, hỏi: “Đủ chưa?”

Kinh Nhiên lắc đầu, trông vẫn chưa thỏa mãn.

Cảnh Lỵ bĩu môi, oán giận nói: “Mỗi cũng bị anh hôn sưng rồi, mà anh còn chưa đủ?”

Kinh Nhiên: “Vậy anh… Đổi thành liếm.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn anh, Kinh Nhiên cũng không tiếp tục làm theo suy nghĩ của mình, ôm eo Cảnh Lỵ, hai người ngã lên trên giường mềm mại.

Kinh Nhiên vùi đầu vào trước ngực cô cọ loạn xạ, giống như một đứa trẻ đang làm nũng, cơ thể Cảnh Lỵ thường tỏa ra mùi sữa dưỡng ẩm nhàn nhạt, khiến người khác thấy rất thoải mái.

“Làm gì đó?” Cảnh Lỵ bị anh cọ nên hơi ngứa, hơn nữa còn đụng tới nơi nhạy cảm, muốn đẩy anh ra nhưng cũng không nỡ.

“Ngủ chung đi.”

Kinh Nhiên không cọ đầu vào ngực cô nữa, cử động thân thể, hai người mặt đối mặt, anh hôn tượng trưng lên mũi của cô, sau đó ôm eo cô, nhắm mắt lại trông như buồn ngủ.

“Nè ——” Cảnh Lỵ khẽ vỗ lên cánh tay của anh, nói: “Nhiên Nhiên, tránh ra, em phải về phòng mình ngủ.”

Buổi sáng hôm nay, cô còn gửi tin nhắn cho mẫu thân đại nhân nói hai người bọn họ muốn chia phòng ngủ, kết quả vừa vào nhà đã ngủ chung, vậy nhất định mẫu thân đại nhân sẽ cười cô nói một đằng làm một nẻo.

Kinh Nhiên mở to mắt nhìn Cảnh Lỵ, bởi vì không mang mắt kính nên phải tiến gần sát mặt cô, nói chuyện: “Không thể ngủ chung sao em?”

“Không thể, anh phải để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ em xem, nói cho bọn họ biết, anh không phải loại đàn ông tùy tiện, nông cạn.” Cảnh Lỵ tùy tiện bịa một lí do, không thể để công ‘trúa’ nhỏ biết mẫu thân đại nhân của cô hy vọng cô và anh ngủ chung.

“À… Được rồi…” Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho cha mẹ vợ, Kinh Nhiên đành buông Cảnh Lỵ ra.

Cảnh Lỵ đứng lên, đi đến cửa phòng, quay đầu lại nhìn Kinh Nhiên,  công ‘trúa’ nhỏ ra vẻ đáng thương nhìn Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ không chịu nổi vẻ mặt đáng thương này của anh, cô lại mềm lòng, quay lại bò lên trên giường, nói: “Ngủ trưa thôi mà, vẫn có thể.”

Kinh Nhiên lại bày ra vẻ nghiêm túc nói: “Lỵ Lỵ, em về phòng mình ngủ đi, anh muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ em xem, anh không phải là một người đàn ông tùy tiện!”

Cảnh Lỵ: “…”

Ghét nhất là khi công ‘trúa’ nhỏ trêu chọc lòng người ta xong thì bày ra dáng vẻ đứng đắn!

*

Buổi tối, ba Cảnh tan tầm, về nhà lái xe đưa mẹ Cảnh, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đến một nhà hàng khá sang trọng của thành phố D. Cảnh Lỵ cho rằng chỉ có bốn người bọn họ ăn chung, không ngờ ba mẹ của cô còn gọi cả nhà cậu cả, cậu hai tới thuê một phòng, cùng ăn cơm.

Điều này làm Cảnh Lỵ thấy không được tự nhiên, cô vốn cho là gặp cha mẹ mà thôi, không nghĩ tới đây chính là tiết tấu gặp cả gia tộc.

Nếu không phải ông bà nội, ông bà ngoại của cô còn đang dưỡng lão ở Mỹ, vậy có phải bữa cơm này lập tức trở thành tiệc rượu luôn không?

Mẹ Cảnh đã thông báo trước cho cậu cả và cậu hai, Cảnh Lỵ rất để ý bạn trai của mình, nên đừng làm khó Kinh Nhiên.

Trên bàn cơm, mọi người đều tùy ý vừa ăn vừa tán gẫu.

Đôi khi mạch não của Kinh Nhiên khá đặc biệt, không biết cách dỗ con gái, nhưng về phương diện tiếp đãi người khác lại rất tốt, dù sao thì bà ngoại dạy anh không tệ.

Đàn ông nói chuyện phiếm trên bàn cơm, không phải thời sự chính trị, tài chính, khoa học kỹ thuật thì cũng đều là đề tài nhàm chán đối với phụ nữ. Ba Cảnh, cậu cả, cậu hai, còn có hai anh họ và Kinh Nhiên trò chuyện rất nhiệt tình, nhất thời không chú ý đến việc ăn cơm. Tuy rằng thoạt nhìn Kinh Nhiên khá ngốc, nhưng khi nói đến những đề tài này, suy nghĩ của anh rõ ràng, năng lực quan sát cũng tốt, còn chú ý tới một số việc bị người khác xem nhẹ. Ba Cảnh và các thân thích đều cảm thấy Kinh Nhiên vô cùng thông minh, rất có học thức, không hổ là thủ khoa đại học.

Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh thì hơi bất mãn, ba Cảnh liên tục nói chuyện phiếm với công ‘trúa’ nhỏ của cô, khiến công ‘trúa’ nhỏ không thể ăn cơm. Cảnh Lỵ gắp không ít đồ ăn vào trong chén của Kinh Nhiên, nhưng anh vẫn chưa hề chạm vào.

Cảnh Lỵ lên tiếng: “Được rồi được rồi, mọi người đừng tán gẫu nữa, cơm lạnh hết rồi.”

Ba Cảnh nhìn Cảnh Lỵ che chở cho bạn trai như vậy, cười cười, nói: “Được, được, ăn cơm trước.”

Ba Cảnh gọi một chai rượu vang để tiếp đón khách, tự mình rót rượu cho Kinh Nhiên.

“Con cảm ơn ạ.” Kinh Nhiên nói cảm ơn với ba Cảnh.

Hôm nay ba Cảnh lái xe nên không thể uống rượu, ông cầm chén trà cụng ly với mọi người.

Kinh Nhiên không thích uống rượu, một là cảm thấy rượu quá đắng, hai là dạ dày của anh không được tốt.

Nhưng đây là ly rượu ba vợ tương lai rót cho, vậy thì phải cố gắng uống.

Ly rượu còn chưa chạm tới môi đã bị người bên cạnh ngăn lại. Cảnh Lỵ đổi ly nước chanh mình với ly rượu của Kinh Nhiên, một hơi uống hết.

Ba Cảnh chọc ghẹo con gái nhà mình: “Chà, còn quản nghiêm vậy hả, đến rượu cũng không cho bạn trai uống?”

“Dạ dày Nhiên Nhiên không tốt, không thể uống rượu.” Cảnh Lỵ liền nói một trong các nguyên nhân, cô sẽ không nói cho mọi người biết là công ‘trúa’ nhỏ có khẩu vị của con nít, thích ngọt, không thích đắng.

“Thế à, vậy thì không thể uống đâu nhé.” Ba Cảnh phụ họa một câu.

Kinh Nhiên cúi đầu tiến gần đến bên tai Cảnh Lỵ, nhỏ giọng nói: “Lỵ Lỵ, em cũng đừng uống rượu, em uống rượu xong sẽ cắn người đó.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cha mẹ Cảnh Lỵ rất bận, cô rất ít khi có cơ hội cùng ăn cơm với cha mẹ, thân thích. Tối nay vừa ăn cơm vừa tán gẫu việc nhà lại uống rượu, không cẩn thận lỡ uống quá nhiều. Có cồn tác động, động tác bắt đầu không an phận.

Ba mẹ Cảnh thấy thời gian cũng không còn sớm, chào tạm biệt với nhóm thân thích rồi về nhà.

Trong lúc về nhà, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên ngồi ở ghế sau. Cảnh Lỵ vốn đang nhắm mắt dựa đầu lên vai Kinh Nhiên nghỉ ngơi, đột nhiên cô cắn vai của anh một cái.

“A hừ…” Kinh Nhiên khẽ rên một tiếng.

Ngồi ở ghế phụ mẹ Cảnh quay đầu nhìn thì thấy con mèo say nhà mình lại đang cắn Kinh Nhiên, anh đưa tay đẩy đầu cô ra, Cảnh Lỵ dùng sức tới gần anh, muốn cắn thêm một cái nữa.

Cảnh Lỵ đã say thành như vậy, mẹ Cảnh muốn nói với cô, chưa chắc cô đã nghe vào. Bà cũng không biết tửu lượng của Cảnh Lỵ lại kém như thế, vẻ mặt áy náy nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, xin lỗi con nhé, A Lỵ nhà dì lại mang thêm phiền toái đến cho con rồi.”

“Không sao ạ.” Vẻ mặt Kinh Nhiên đầy ung dung, phiền toái Cảnh Lỵ mang đến cho anh cũng không phải một hai việc, anh đã sớm quen rồi.

Trở lại bãi đỗ xe chung cư, ba Cảnh định ôm Cảnh Lỵ về nhà, Kinh Nhiên nói để anh là được. Vì thế, anh cõng cô lên, đi thang máy về nhà họ Cảnh.

Kinh Nhiên cõng cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.

Cách trang trí phòng Cảnh Lỵ mang phong cách nữ tính, tường màu hồng nhạt, nội thất cùng màu, còn có ga trải giường màu hồng nhạt hình phim hoạt hình. Kinh Nhiên không tự giác được mà tưởng tượng đến phòng cưới của bọn họ trong tương lai, có nên trang trí theo phong cách này không nhỉ, nhìn thoáng qua có cảm giác rất ấm áp.

“Nhiên Nhiên…” Cảnh Lỵ kêu một tiếng.

“Hửm?” Kinh Nhiên ngồi xổm bên mép giường, nhìn Cảnh Lỵ nằm trên giường, cô đang nhìn anh, cười ngô nghê…

Từ phòng vệ sinh mẹ Cảnh cầm tới một cái khăn lông ướt, đến lau mặt cho Cảnh Lỵ. Cô chê mẹ Cảnh lau mặt cho mình, dùng ngữ khí vô cùng ngây thơ nghịch ngợm: “Con không muốn mẹ lau, con muốn Nhiên Nhiên lau cho con.”

“Được được được, để bạn trai con lau cho con!” Mẹ Cảnh giao khăn lông ướt lại cho Kinh Nhiên, mắng: “Tiểu nha đầu lớn rồi, chỉ muốn bạn trai, không cần mẹ nữa.”

Kinh Nhiên cũng không biết nên nói gì, đành phải cẩn thận lau mặt cho Cảnh Lỵ.

Sau khi Kinh Nhiên lau mặt cho cô xong, vốn định đứng lên vào phòng vệ sinh giặt lại, kết quả Cảnh Lỵ kéo tay anh không cho anh rời đi: “Nhiên Nhiên, đừng đi, ngủ với em…”

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đã quyết định muốn để lại một ấn tượng tốt cho ba mẹ vợ xem, nên không thể ngủ chung một phòng. Anh nhẹ nhàng kéo tay Cảnh Lỵ ra, nói: “Lỵ Lỵ, đừng nháo, ngủ đi.”

Cảnh Lỵ lại bắt lấy tay Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, ngủ với em, đừng cho mẹ em biết là được rồi…”

“Phụt…” Mẹ Cảnh vẫn còn ở bên trong phòng ngủ, nghe Cảnh Lỵ say rượu nói năng lộn xộn xong, nhịn không được bật cười.

Mẹ Cảnh liền đáp ứng nguyện vọng của con gái nhà mình, lấy khăn lông trên tay Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, tối nay con ở đây chăm sóc cho A Lỵ đi, con bé say đến vậy rồi. Đợi lát nữa lăn xuống giường cũng không biết.”

“À… Vâng ạ…” Kinh Nhiên đáp lại.

Thật ra anh không thích ở chung với Cảnh Lỵ say rượu đâu, cô sẽ cắn người đó!

Mẹ Cảnh rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại cho bọn anh xong, quả nhiên không ngoài dự liệu, Cảnh Lỵ lại bắt đầu làm càn, lăn qua lăn lại trên giường. Vừa nãy mẹ Cảnh không có thay đồ ngủ cho Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên đành phải tự mình thay cho cô. Hôm nay Cảnh Lỵ mặc váy liền áo, khóa kéo ở phía sau lưng, anh kéo xuống, lập tức dễ dàng cởi được cái váy ra, thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ hiện ra trước mắt anh.

Kinh Nhiên nhớ tới video Tào Kiến Hoa gửi cho anh xem, dáng người của Cảnh Lỵ không bằng người phụ nữ trong video. Nhưng khi anh xem những video đó lại không có cảm giác gì, hiện tại không hiểu sao nhìn thấy cơ thể của Cảnh Lỵ lại thấy khô nóng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Cảm giác như trong cơ thể có một cỗ xung động nào đó, thật sự muốn chiếm Cảnh Lỵ thành của riêng mình…

Kinh Nhiên cảm thấy ý tưởng này quá tà ác, dù sao thì Cảnh Lỵ đã từng nói hai người bọn họ không thể làm chuyện đó, anh không muốn làm trái với ước định của anh và Cảnh Lỵ, bằng không Cảnh Lỵ sẽ ghét anh.

Kinh Nhiên xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, nhìn quần áo bên trong rồi lấy một bộ đồ ngủ mùa hè.

Kinh Nhiên cầm quần áo trở lại mép giường, Cảnh Lỵ bị áo ngực ép đến không thoải mái, ngồi dậy, hai tay để ra sau lưng cởi áo ngực.

Kinh Nhiên trừng to mắt nhìn cô cởi áo ngực ——

Hai cái màn thầu nhỏ trơn bóng ——

Kinh Nhiên cảm giác lỗ mũi của mình hơi ẩm ướt, duỗi tay sờ phía dưới mũi, nhìn vào, lại là máu đỏ tươi.

*

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, Cảnh Lỵ tỉnh lại, phần đầu đau nhức, cô khó khăn ngồi dậy, vươn người một cái.

Mỗi lần say rượu, đầu đều đau muốn chết.

Đột nhiên cảm thấy mắc vệ sinh, hai chân giẫm xuống đất, mang dép lê, nửa híp mắt đi đến cửa phòng, chuẩn bị đến phòng vệ sinh.

Trên đường lại bị đồ vật vướng ngã, cúi đầu nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm ngủ trên mặt đất.

Cảnh Lỵ dụi dụi mắt, thấy rõ người trên mặt đất không phải là bạn trai của cô đây sao? Ngồi xổm xuống, ngón tay chọc vài cái lên cánh tay anh: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, sao anh lại ngủ dưới sàn?”