Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 41: Chăm sóc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Sau nụ hôn sâu nóng bỏng, hai người thở gấp nhìn đối phương, mặt cả hai đều hồng hồng, nóng nóng. Kinh Nhiên hô hấp không theo quy luật, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Cảnh Lỵ.

Từ khi Kinh Nhiên thay đổi hình tượng xong thì Cảnh Lỵ trở nên ngại ngùng khi nhìn anh. Dù sao anh trở nên đẹp trai như vậy, rất dễ khiến người khác đỏ mặt, tim đập rộn lên.

Cảnh Lỵ thẹn thùng cúi đầu, nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, nếu không cơm sẽ nguội mất.”

“Ừ.”

Kinh Nhiên vẫn ôm lấy Cảnh Lỵ, không tình nguyện buông tay, thật sự muốn ôm cô đến thiên hoang địa lão*.

(Thiên hoang địa lão*: Hình dung thời gian dài đằng đẵng.)

Đột nhiên sắc mặt Cảnh Lỵ cứng đờ, đẩy Kinh Nhiên, chạy vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.

Kinh Nhiên mơ hồ không hiểu, gõ lên cửa phòng vệ sinh: “Lỵ Lỵ, sao vậy em?”

Mấy giây sau, Cảnh Lỵ trông như chết không còn gì luyến tiếc đi ra ngoài: “Em xuống lầu mua đồ.”

Dứt lời, Cảnh Lỵ đi đến phòng khách, cầm lấy túi xách nhỏ của mình, lại đi đến huyền quan mang giày, chuẩn bị ra cửa.

Kinh Nhiên cho rằng mình đã làm chuyện gì đó khiến cô không vui, có phải kĩ thuật hôn vừa rồi không thành thạo, cắn đau đầu lưỡi của cô? Hay là vừa rồi tay anh không cẩn thận trượt xuống mông cô bóp một cái, bị cô dùng sức đánh tay anh, bị cô kéo tay đặt về bên hông…

Anh cho rằng Cảnh Lỵ đang tìm cớ trốn đi, chạy qua kéo cô lại, không cho cô ra ngoài, hỏi: “Em muốn đi mua cái gì, em có còn về không?”

Cảnh Lỵ nghe Kinh Nhiên nói, im lặng một chút rồi trả lời: “Dì cả tới, em muốn xuống lầu mua băng vệ sinh.”

Trước kia trong sách giáo khoa có nhắc tới cái gọi là kinh nguyệt, nhưng Kinh Nhiên vẫn chưa từng gặp qua. Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy bạn cùng phòng lải nhải, con gái là động vật duy nhất đổ máu bảy ngày không chết, trong thời gian dì cả ghé thăm đừng đi chọc bọn họ, nếu không sẽ chết rất thảm.

“Anh đi mua giúp em.” Kinh Nhiên lên tiếng, con phố này không có nhiều cửa hàng tiện lợi, nó chỉ mở ở các con hẻm, Cảnh Lỵ lại không phải người địa phương, sợ cô sẽ không tìm thấy cửa hàng.

“À, được.” Nếu Kinh Nhiên muốn đi mua thì Cảnh Lỵ cũng yên tâm hơn, dù sao cô cũng sợ đến lúc mua xong thì quần đã dơ, để vậy đi trên đường thì hơi bất nhã.

Bình thường nghe nói nhiều nam sinh đi mua băng vệ sinh cho bạn gái đều gây ra chuyện cười, Cảnh Lỵ gửi vào WeChat Kinh Nhiên hai hình quảng cáo băng vệ sinh tra trên Baidu, nói: “Mua hai bịch này nhé.”

“Ừ, em ăn cơm trước đi.” Kinh Nhiên dặn dò xong thì đi ra ngoài.

Cảnh Lỵ không ăn cơm trước, tình trạng thế này thì sao có thể vui vẻ thoải mái mà ngồi ăn cơm được?

Hơn mười phút sau, Kinh Nhiên xách theo một bao nilon màu đen về đưa cho Cảnh Lỵ. cô lập tức đi đến phòng vệ sinh thay xong mới dám ngồi xuống ăn cơm.

Cơm nước xong, Cảnh Lỵ tắm rồi thay đồ ngủ, ngồi trên ghế xem TV. Kinh Nhiên vẫn giống như mọi ngày, ngồi đọc sách bên cạnh cô, tựa như thế giới bên ngoài không thể quấy rầy đến anh.

Lúc quảng cáo phát sóng, Cảnh Lỵ nhàm chán nằm trên ghế dài, gối đầu lên đùi Kinh Nhiên. Khóe môi Kinh Nhiên cong cong nhìn Cảnh Lỵ trên đùi mình, duỗi tay xoa tóc mái trên trán cô, tiếp tục đọc sách.

Cảnh Lỵ nhìn vẻ mặt vừa đẹp trai vừa dịu dàng của đại học bá, mặt không khỏi đỏ lên. Cô chớp mắt nhìn Kinh Nhiên, từ ngày hôm qua bất ngờ phát hiện ra Kinh Nhiên là một người đẹp trai, cô dường như chưa từng tỉ mỉ quan sát, dù sao thì nhìn chằm chằm vào mặt người khác như vậy rất ngượng ngùng.

Kinh Nhiên chăm chú đọc sách, để ý thấy Cảnh Lỵ vẫn nhìn anh chằm chằm. Vào buổi chiều, hình dáng chân mày của Kinh Nhiên hơi thô, Cảnh Lỵ đã nhờ thợ làm tóc tỉa lại cho anh, còn nhuộm màu nâu giống với tóc. Lông mi rất dài, buổi chiều mang kính áp tròng cho anh, mỗi lần cô dán mắt kính vào trước mắt anh, anh lại chớp mắt, hàng mi dài quét lên làm mờ mặt kính, Cảnh Lỵ phải lau sạch nhiều lần.

Mắt hạnh to, sáng có thần, bọng mắt nhạt. Mũi cao, không biết có phải do trước đó mang mắt kiếng cồng kềnh nên nhìn qua có cảm giác hơi gãy, hy vọng ngày mai sau khi đổi thành một cặp kính nhẹ hơn thì có thể cải thiện được.

Còn có đôi môi anh đào mỏng, nói thật, môi anh thật sự rất giống con gái, hơi đỏ, mềm mềm, tựa như thạch trái cây, trước kia cô đã chú ý tới điểm này.

Hương vị cũng đã nếm qua…

Thật không tồi.

Nghĩ đến đây, mặt Cảnh Lỵ bỗng đỏ lên.

“A…”

Kinh Nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của Cảnh Lỵ, cúi đầu thấy hai tay bạn gái ôm bụng, co rúc lại.

“Em sao vậy?”

Cảnh Lỵ uể oải trả lời: “Đau bụng kinh…”

Kinh Nhiên hơi động đậy, chuẩn bị đứng lên: “Để anh rót cho em ly nước ấm.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ duỗi tay kéo Kinh Nhiên, nói: “Uống nước ấm không có tác dụng.”

Kinh Nhiên không hiểu: “Không tác dụng? Nhưng anh nghe bạn cùng phòng nói chuyện trên WeChat, bạn gái cậu ấy đau bụng kinh, cậu ấy kêu cô ấy uống nhiều nước ấm.”

“… Vậy cậu ta, còn hẹn hò với cô bạn gái đó không?”

Kinh Nhiên vô cùng nghiêm túc trả lời: “Không, một tuần sau bọn họ chia tay, về sau cũng chưa tìm được bạn gái.”

“Vậy em biết nguyên nhân vì sao mà cậu ta vẫn luôn độc thân đấy.”

“Nguyên nhân gì?”

Cảnh Lỵ đau đến nỗi không thể tiếp tục tán gẫu, nói: “Trước tiên anh đến tiệm thuốc mua cho em một túi chườm nóng, còn có gói đường đỏ để pha nước uống, được không?”

Kinh Nhiên hỏi: “Có cần mua hãng nào không?”

“Không cần, anh đến tiệm thuốc hỏi là được, mỗi tiệm thuốc không bán giống hãng nhau.”

Hơn mười phút sau, Kinh Nhiên trở về từ tiệm thuốc, cảm giác làm con gái thật sự không dễ dàng, lúc dì cả tới lại phải chuẩn bị nhiều thứ đến thế. Dưới sự dặn dò của Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên đứng trong phòng bếp đun nước sôi pha nước đường đỏ. Thời điểm mang tới, thấy Cảnh Lỵ ngồi ở trên ghế nhấc áo mình lên, lộ ra bụng nhỏ bằng phẳng, dán túi chườm ấm.

Kinh Nhiên hơi mất tự nhiên, bưng ly đường đỏ xuống bàn trà trước ghế dài, nói: “Còn nóng, chờ lát rồi uống.”

“Ừ.”

Kinh Nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ đang xoa xoa bụng, hỏi: “Còn đau à?”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Ừ.”

“Anh giúp em xoa nhé?”

Thiếu nữ thẹn thùng nhấp môi, đồng ý: “Ừ.”

Kinh Nhiên ngồi ở trên ghế giương chân ra, vì để cho Cảnh Lỵ xem TV bình thường, anh để cô ngồi vào chỗ trống trước mặt, ôm lấy cô từ sau lưng, cách vải áo xoa bụng cho cô.

Cằm Kinh Nhiên đặt trên vai Cảnh Lỵ, hơi thở ấm áp phả vào da thịt ở cổ và hõm vai của cô. Còn có vòng ôm của anh thật sự rất ấm, cùng với cảm giác an toàn.

Cảnh Lỵ cảm thấy tư thế của hai người có chút thân mật, cảm giác giống như đang làm một việc gì đó không thể miêu tả.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến phương diện kia. Chỉ là Cảnh Lỵ cảm thấy với giai đoạn hiện tại, cô và Kinh Nhiên vẫn chưa thích hợp để làm loại chuyện đấy. Tuy rằng nửa đời trước cô đã được tiếp thu văn hóa nước ngoài, nhưng trong xương cốt vẫn rất bảo thủ, ít nhất cũng phải chờ đến khi tình cảm hai người ổn định, xác nhận về sau sẽ kết hôn thì mới được.

Tuy rằng, cô từng có suy nghĩ sau này sẽ kết hôn với công ‘trúa’ nhỏ, nhưng lại không xác định được đó có phải là xúc động trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt hay không. Chỉ có thời gian mới chứng minh được bọn họ có phải thật lòng yêu nhau, quyết định nắm tay nhau cả đời hay không.

Cảnh Lỵ nghiêng mặt, gò má cô dán lên má anh cọ cọ vài cái.

Kinh Nhiên hơi ngứa, không hiểu sao lại thấy khô nóng, anh nghiêng đầu đi, nhìn Cảnh Lỵ hỏi: “Làm gì đấy?”

“Em thích anh!”

Đột ngột nhận được lời thổ lộ, Kinh Nhiên hơi thẹn thùng trả lời: “Anh cũng thích em.” Sau đó, Kinh Nhiên cũng dán gò má mình lên má cô, tiếp tục xoa bụng cho cô.

*

Ngày cuối tuần, trông Cảnh Lỵ như sống không bằng chết lăn lộn trên giường. Vốn dĩ Kinh Nhiên định cuối tuần này dẫn Cảnh Lỵ về nhà gặp người lớn, nhưng vì phát sinh chuyện của Tiểu Tiểu Khang, nên Kinh Nhiên còn chưa kịp thông báo cho cha mẹ về việc anh đã quen bạn gái cùng với đưa về nhà gặp người lớn. Bây giờ bởi vì Cảnh Lỵ đau bụng kinh không thể ra ngoài, chuyện gặp người lớn tuần này coi như gác lại.

Buổi sáng Kinh Nhiên ra ngoài lấy mắt kính, thuận tiện đi mua đồ ăn. Bà ngoại nói Cảnh Lỵ gầy quá, phải bồi bổ cơ thể cho cô. Nhưng Cảnh Lỵ lại không thích ăn thịt, Kinh Nhiên đi đến chợ hải sản phụ cận mua hai con cá đù nanh, định làm hấp, vừa thơm vừa ngon miệng lại không dầu mỡ.

Kinh Nhiên xách một túi lớn đồ ăn về nhà, Cảnh Lỵ đã dời trận địa từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách, mang theo gối đầu nằm trên ghế ở phòng khách, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Kinh Nhiên đi đến bên cạnh cô hỏi: “Sao không nghỉ ngơi ở trong phòng?”

“Ở trong phòng lâu rồi nên muốn đổi chỗ nằm.” Cảnh Lỵ uể oải trả lời, thấy Kinh Nhiên mua rất nhiều đồ ăn về, nói: “Sao anh mua nhiều thế? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, hai ngày không ăn hết được đâu!”

Kinh Nhiên giải thích: “Anh có định mua nhiều vậy đâu, anh chỉ định mua một cân đồ ăn, thế là bác gái kia một hai phải đưa thêm một cân cho anh. Mua một củ cà rốt, chị gái đó một mực phải đưa thêm mấy củ… Trước kia mua đồ ăn chỗ bác đấy toàn bán thiếu nửa cân, không biết sao hôm nay bác ấy lại muốn đưa cho anh thêm một cân nữa? Em nói xem có phải lương tâm bác ấy bị khiển trách, cho nên thay đổi triệt để muốn làm một bác gái tốt bụng bán đồ ăn?”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ nhớ tới trước đây trên mạng có lưu hành một vấn đề:

“Có dáng dấp đẹp mắt là cảm giác thế nào?”

“Chính là cảm giác thế giới này đều là ý tốt, mỗi người đều rất thân thiện.”

Là áp dụng với công ‘trúa’ nhỏ đúng không?

Sao có thể giống như cô, bị mọi người công nhận là hoa khôi của ngành, mỗi ngày đều cảm nhận được ác ý của thế giới.

Ví dụ như: Một khi đi qua sân bóng rổ, mấy tên con trai ngu ngốc đều làm bộ vô tình ném bóng lên đầu cô là có thể bắt chuyện thành công.

Quả nhiên, chỉ có nam sinh đẹp trai mới hữu dụng, mấy bác gái chị gái đều bị làm cho khuynh đảo.

Cứ như vậy, Cảnh Lỵ trong trạng thái sống không bằng chết vượt qua ngày cuối tuần, cho đến khi chiều chủ nhật bà ngoại trở về.

Cảnh Lỵ thích được Kinh Nhiên ôm xem TV, vốn dĩ Kinh Nhiên muốn đọc sách, nhưng ôm Cảnh Lỵ như thế thì không tiện đọc. Vì vậy anh ôm Cảnh Lỵ cùng ngồi xem gameshow.

Bà ngoại từ quê trở lại, xách hành lý với túi đặc sản của quê, mở cửa vào nhà. Nhìn thấy Cảnh Lỵ đang cùng một cậu trai xa lạ ôm ôm ấp ấp, hi hi ha ha ngồi xem TV, trong nhà cũng không thấy bóng dáng của Kinh Nhiên.

Bà ngoại cho rằng Cảnh Lỵ cho Kinh Nhiên đội nón xanh, ngang nhiên dẫn một cậu trai khác vào nhà bà, rống một tiếng: “Hai người đang làm gì?”

Vợ chồng son xem TV quá vui vẻ, đều không để ý thấy bà ngoại đã vào nhà. Lại cảm thấy trong mắt trưởng bối dáng ngồi của bọn họ như vậy có hơi bất nhã, nên vội vàng đứng lên.

Cảnh Lỵ gọi một tiếng: “Bà ngoại.”

Bà ngoại tức giận: “Đừng gọi tôi là bà ngoại.”

Cảnh Lỵ ngơ ngác, bà ngoại làm sao vậy.

Bà ngoại đau lòng nhìn Cảnh Lỵ nói: “Lỵ Lỵ, coi như Nhiên Nhiên nhà tôi không tốt, thì cô cũng không thể dẫn một cậu trai khác vào nhà của tôi chứ. Cô… Cô muốn làm vậy để cho Nhiên Nhiên khó chịu đúng không?”

Kinh Nhiên gãi gãi sau ót theo thói quen: “Bà ngoại, con là Nhiên Nhiên…”