*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đi hầm canh xong Chư Dụ lập tức chạy đến quán net chỗ của Hoắc Hòa.
Chư Dụ nhìn quanh một lượt khi ánh mắt nhìn thấy Hoắc Hòa vẻ mặt vốn lạnh như băng lập tức tan biến. Nét mắt dịu dàng khóe miệng cũng không tự chủ nhếch lên.
“A Hòa, em có hầm canh cho anh này, anh đến uống một chút đi.” Chư Dụ vui vẻ đi nhanh đến cạnh Hoắc Hòa, vẻ mặt tha thiết nói.
Hoắc Hòa mãi chơi game căn bản không chú ý đến bên cạnh có thêm người, cũng không nghe lời cậu nói.
Chư Dụ nhìn màn hình máy tính, vẫn còn đang trong trận, cậu cũng biết mình sai nên vội vàng im miệng lại. Lặng lẽ ngồi bên cạnh xem Hoắc Hòa chơi game.
Đến khi đánh xong một trận Chư Dụ mới nói lại: “A Hòa, em có nấu anh cho anh, anh có muốn uống một chút không?”
Lúc này Hoắc Hòa mới chú ý tới bên cạnh có người, đưa mắt liếc qua vẻ mặt mơ hồ, cũng không có đồ trang sức.
Xem xét xong, là một người không quen biết.
Hoắc Hòa vốn quan đang quan sát Hoắc Hòa đương nhiên là hiểu Hoắc Hòa đang nghĩ gì, vì thế cậu vội vàng giải thích: “A Hòa là em, Phổ Vọng đây buổi trưa chúng ta mới ăn cơm chung đó.”
Nói đến đây Hoắc Hòa có chút ấn tượng: “Cậu tới đây làm gì?”
Nhưng hoàn toàn không để ý đến lời Chư Dụ đã nói lúc trước.
Chư Dụ cũng không để ý chút nào, có thể ở bên cạnh đối phương mỗi lúc mọi nơi đã là hạnh phúc lớn nhất rồi. Cậu mở bình giữ nhiệt múc một bát canh nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Hoắc Hòa: “Cái này là chính tay em hầm cho anh.”
Hoắc Hòa cầm muỗng nếm thử một ngụm, mùi vị thế mà không tệ lại thử thêm vài ngụm.
Thấy vậy Chư Dụ cười híp cả mắt nói: “Nếu anh thích thì lần sau em lại làm cho anh, em còn biết rất nhiều món có thể nấu cho anh ăn.”
Hoắc Hòa là một người ham ăn ẩn nghe vậy cũng động lòng rồi, cũng không do dự lấy cái hộp trong túi. Từ hộp đấy lấy ra một chiếc khuyên tai rồi quăng cho cậu, nói: “Chúng ta yêu đương đi.”
“Vâng!” Chư Dụ không nghĩ tới lại có thể trở về bên cạnh Hoắc Hòa dễ dàng như vậy. Hiện tại cũng không biết phải làm thế nào cho phải, cậu sững sờ nắm chặt khuyên tai, nhìn góc nghiêng của Hoắc ngây ngốc suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Quá tốt rồi, cuối cùng cậu lại trở về bên cạnh Hoắc Hòa.
…
Rất nhanh, cảnh tượng khiến cho quần chúng hóng hớt của đại học A đại điệt nhãn kính[1] một phen. Hoắc Hòa – một tay ăn chơi của trường bọn họ chưa bao giờ ăn lại cỏ cũ thế mà bây giờ lại ăn!
[1]: 大跌眼镜: biểu thị việc không hiểu, lý giải được.
Đây chính là là một tin cực kỳ lớn, ánh mắt của quần chúng hóng hớt đều đặt trên người cả hai. Vì ngại Chư Dụ nên cũng không ai dám chạy lên hỏi thẳng, nhưng đều tò mò nhìn chằm chằm. Ngay cả mấy người Hoàng Vũ cùng phòng cũng muốn nói lại thôi, dù sao bọn họ cũng không nhiều chuyện như vậy. Đây là chuyện riêng của Hoắc Hòa nên cuối cùng cũng không hỏi đến.
Vì vậy Hoắc Hòa cứ thế bỏ lỡ sự thật một cách hoàn mỹ. Với hắn mà nói người bên cạnh là một người hoàn toàn mới, hơn nữa tay nghề nấu ăn còn rất tốt cho nên Hoắc Hòa vẫn có cảm giác mới mẻ mới cậu.
Mỗi ngày Chư Dụ đều chìm đắm trong hạnh phúc, ôm nhau, hôn môi và làm tình với Hoắc Hòa. Một cuộc sống như vậy dù để cậu chết ngay lập tức thì cậu cũng bằng lòng.
Nhưng mà Hoắc Hòa vẫn là một cơn gió tự tại, không ai có thể khiến hắn dừng lại. Vẫn chỉ có thể kéo dài nửa tháng như cũ, Chư Dụ lại bị đá.
Lần này nghe được từ chia tay, Chư Dụ không còn kích động như lần trước. Cậu biết lần lần cả hai chỉ tạm thời xa nhau, không lâu cậu sẽ trở về bên cạnh Hoắc Hòa.
Dù vậy nhưng Chư Dụ vẫn cảm thấy không tài nào thở nỗi, cũng rất đau lòng.
Nhưng biết rõ dây dưa quá nhiều chỉ khiến cho Hoắc Hòa càng chán ghét thêm, Chư Dụ đè nén tất cả tình cảm xuống đáy lòng, nở một nụ cười nhạt nhòa: “Được.”
Không sao, cũng chỉ có mấy ngày thôi, cậu chờ được.
Hoắc Hòa rất vừa lòng với câu trả lời này, không khóc không nháo, cũng không tệ.
Nhóm quần chúng đang hóng hớt còn chưa rời mắt khỏi hai người họ nên ngay lập tức phát hiện giữa hai người có chỗ không đúng, bọn họ lại chia tay!
Nhưng lần này không ai ngạc nhiên nữa, ngược lại còn có cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Quả nhiên, Hoắc Đại Lãng Tử vẫn là Hoắc Đại Lãng Tử, không vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi, cho dù là hotboy Chư cũng không thể.
Không bao lâu Chư Dụ đã xua tan đi cảm xúc tiêu cực chuyện chia tay mang đến. Cũng như lần trước, cậu gỡ khuyên tai xuống dùng một thân phận xa lạ khác xuất hiện trước mặt Hoắc Hòa.
Để không bị nhận ra, Chư Dụ còn cố ý học cách thay đổi giọng nói khác nhau. Cũng thử thay đổi tính cách và thói quen bản thân, cũng cố gắng mang đến cho Hoắc Hòa một con người mới, cho hắn cảm giác mới mẻ.
Với sự xuất sắc của Chư Dụ lần nữa trở lại bên cạnh Hoắc Hòa cũng không phải là việc khó. Thế nên, rất nhanh Chư Dụ đã có thêm một chiếc khuyên tai mới.
Việc Hoắc Hòa bị mù mặt thì chỉ có mấy người cùng phòng ký túc xá biết, thế nên làn sóng này lại thành công khiến cho quần chúng hóng hớt của đại học A lại sửng sốt một phen.
Cái này, sao lại quay lại rồi?
Hoắc Đại Lãng Tử không phải nên đi tìm người mới sao? Sao lại quay lại với Chư Dụ rồi?
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là hết, không bao lâu, hai người lại chia tay!
Sau đó, lại quay lại…
Cứ vài lần như vậy mọi người hoàn toàn ngu luôn rồi, không hiểu nổi hai người này đang làm cái gì, chẳng lẽ Hoắc Đại Lãng Tử thích ngược luyến tình thâm à? Nếu không thì sao cứ chia tay rồi lại tái hợp mãi thế?
Xuân đi thu đến, đám người đại học A đã quen với chuyện của hai người, cũng không theo dõi chăm chăm hai người họ nữa. Mà Chư Dụ cũng thành công thu hết một hộp khuyên tai của Hoắc Hòa.
Đương nhiên, việc này đối với Hoắc Hòa cũng không phải chuyện lớn lao gì. Hôm sau, Chư Dụ phát hiện trong túi Hoắc Hòa lại có thêm một hộp khuyên tai mới…
Chư Dụ cũng không nản lòng với chuyện này, ngược lại ý chí chiến đấu sôi sục hơn. Với cậu mà nói, chỉ cần có thể luôn luôn bên cạnh Hoắc Hòa thì bắt cậu làm gì cậu cũng bằng lòng. Huống chi, cho người yêu cảm giác mới mẻ là chuyện cậu phải làm.
Chư Dụ lấy ra chiếc hộp đã để đầy khuyên tai, nhẹ nhàng hôn xuống.
A Hòa, em yêu anh.
cái bình giữ nhiệt chắc là như này.
TOÀN VĂN HOÀN