Bạn Trai Là Gamer

Chương 42: Hí






Sau một buổi chiều cắm rễ ở quán internet thì hai đứa mới lết xác ra ngoài, vào thanh toán nhưng nhất quyết anh chủ quán không nhận tiền và mong muốn được hôm chơi game cùng Duy, thế thì chịu rồi Duy không thể nào từ chối mặc dù hơi ngại...

Hai đứa kéo nhau đi ăn lẩu thì gặp Quân, cái người đẹp trai bạn Duy suýt nữa thì cua cả Dương, kết quả là lại ngồi ăn chung. Tuy nhiên khi đồ ăn còn chưa được mang ra thì Vân Anh đã gọi hỏi về chưa để đi ăn vì Uyên đi liên hoan cùng câu lạc bộ võ, không thể bỏ Vân Anh một mình nên tất nhiên phải gọi cả Vân Anh ra cùng cho vui, dù sao cũng có cả Quân ở đó, để mình Quân làm "bóng đèn" cũng không được, cái gì cũng phải có đôi có cặp, kể cả làm "bóng đèn" cũng thế.

Vân Anh có vẻ có cái nhìn từ đầu không tốt về Quân nên khi phải ngồi kế Quân thì mặt lặn lùng mặc dù Quân vô cùng ga lăng kéo ghế ngồi cho rồi mở nắp chai giúp. Tuy nhiên với một con người đào hoa như Quân thì làm cái gì cũng là thính, và chỉ để cua gái dễ dàng thôi nên Vân Anh đương nhiên không chút để ý.

- Đúng rồi Trần Minh Quân, anh nói xem có phải Đặng Minh Duy cũng đào hoa như anh đúng không?

- Oan thế, anh có đào hoa à?

Minh Quân vừa nói xong thì Vân Anh ngồi kế bên bị sặc, Dương và Duy thì phì cười

- Anh thấy chưa? Ai cũng phản đối kể cả bạn của anh đấy. Anh nói xem có phải bọn anh cũng giống nhau không?

- Thế thì em chưa biết gì rồi, hôm đi đá bóng cùng Duy mà bao nhiêu em đứng cổ vũ anh Duy cố lên, vừa nghỉ một lúc thì thi nhau chạy lại đưa nước cho anh Duy... anh có ai đâu mà kêu anh đào hoa

Vừa nghe đến đây Thùy Dương đã liếc mắt qua nhìn bạn trai

- Anh có nhận không?

- Anh đoán nước đó không ngon nên anh không uống á


Mặt Duy tỉnh bơ, nước khoáng thì giống nhau cả chứ ngon với không ngon cái gì. Duy liếc nhìn bạn Quân bằng ánh mắt trìu mến, có một thứ bạn thật biết phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người ta.

- Anh nói xem...

Dương còn chưa nói hết câu đã được bạn trai cho nguyên con tôm vừa bóc vỏ xong vào miệng, gì chứ để Nguyễn Thùy Dương mà nổi hứng nói lên thì không biết bao giờ mới hết câu chuyện nghi ngờ người yêu, thế nên Duy phải dập tắt ngay từ khi bắt đầu cho lành.

Đang ăn uống vui vẻ thì Duy đi ra nghe điện thoại, quay vào mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, kéo ghế ngồi xuống thở dài

- Mai anh vào Sài Gòn

Dương ngồi nhẩm đếm lại xem tên người yêu về được mấy hôm, tính ra mới có 1 tuần, có lẽ là vào sớm training để có sự chuẩn bị tốt nhất cho trận chung kết.

- Bạn kêu về 10 ngày mà?

Chưa kịp để Dương nói gì Quân đã hỏi trước, vì Duy còn có hẹn với hội bạn đi đá bóng thêm hôm nữa trước khi vào nên Quân mới nhớ cả lịch của Duy luôn.

- Có lịch quay trailer mà quên mất, thôi hẹn sau lần sau

- Duy người nổi tiếng á anh, hết giải này đến giải khác nên lần sau chắc cũng hết năm, anh đừng tin

- Anh hiểu mà

Quân gật gật đầu

- Để em tính xem quen nhau được 2 năm em gặp anh được nhiêu lần nào? Không nhiều,trên đầu ngón tay thôi

- Mùa sau anh về Hà Nội rồi còn gì

- À gặp nhau ít ít em còn thấy anh đẹp trai chứ nhìn nhiều em chán anh á

Thùy Dương buông câu phũ phàng,cả Vân Anh và Quân phì cười còn Duy đơ mặt, rốt cuộc là chỉ vì đẹp trai nên Thùy Dương mới yêu anh à? Có người yêu nào như này không?

- Anh đánh em á

- Anh chán em rồi chứ gì?

Dương nhướn mày nhìn Duy

- Rồi... anh thua

Duy xua xua tay, nói lí lẽ làm sao lại cái con người này được, chịu thua là đúng rồi còn gì. Sau đó Dương không nói thêm gì nữa vì cãi nhau với Duy thì Duy ít khi nói lại lắm mà nói một mình nhiều sẽ chán ~~

Sau buổi ăn free cho bạn Duy trả tiền thì Vân Anh nghĩ cũng nên chuồn cho đôi bạn trẻ tâm sự. Tuy nhiên Dương cũng nhớ ra là nhận làm một đống bài tập mà chưa làm xong nên cũng muốn về làm gửi cho người ta không lại mất uy tín thì chết dở nên cũng muốn đi về luôn.

- Anh chở em


Vân Anh còn đang tính book xe về thì Quân đã mở lời trước, Vân Anh còn đang tính nhìn Dương xem Dương nói gì thì Dương ngay lập tức gật gật đầu kêu Vân Anh khỏi book xe đỡ tốn tiền. Tính ra ngoài kiểu đào hoa ra thì Quân cũng được, đẹp trai nhà giàu mỗi tội Vân Anh không có hứng thú.

- Anh chỉ được chở bạn em thôi, đi đường nghiêm cấm thả thính đấy nhé

Minh Quân cười cười đưa mũ bảo hiểm cho Vân Anh

- Còn có mũ luôn, anh hay chở con gái lắm chứ gì?

- Vừa đón em gái đi học thêm về mà

- Em gái mưa à?

Im lặng nãy giờ Vân Anh mới lên tiếng làm Dương và Duy phì cười, Quân bất lực không biết nói gì nên thôi, vì có giải thích cũng không ai tin đâu.

Suốt cả đoạn đường gần 2km về nhà, Dương phải tranh thủ ôm người yêu một xíu làm bạn người yêu ban đầu có hơi ngạc nhiên xong thì cười mãi

- Hí em yêu Duy

Tự nhiên Dương nổi hứng nói mấy lời sến súa lại làm Duy bị giật mình, tuy nhiên Duy không biết nói lại như nào luôn nên đành im lặng cười cười, thi thoảng người yêu ngáo ngơ một chút như thế lại chỉ biết cười.

- Anh có yêu em hong?

- Chắc khônggg

- Em đấm anh bây giờ

Duy cười cười rồi lại nói một câu chẳng liên quan gì đến câu chuyện nãy giờ

- Anh mua vé máy bay cho em vào nha

- Em chưa xin mẹ, lát về gọi xin mẹ xem sao nhớ. Nhưng nếu không vào được thì em ở nhà xem cổ vũ cho anh được không?

Mẹ Dương cũng có chút khó tính, vì Dương là con gái, mới yêu nhau mấy tháng mà đi như thế mẹ sợ người ta đánh giá cho nên có khi mẹ không cho đi cũng có thể xảy ra lắm.

Tự nhiên Duy im lặng gật gật đầu, có vẻ là không vui lắm

- Không phải là em không muốn đi nhưng hôm trước có nhắc đến thì mẹ nói ý cũng không cho. Nhưng mà không sao, em sẽ năn nỉ mẹ nhớ, lúc đó thi xong rồi chắc mẹ sẽ nghĩ lại.

- Mẹ không thích anh à?

Tự nhiên Duy hỏi câu làm Thùy Dương không biết trả lời như nào

- Điên à? Mấy hôm vào còn thấy mẹ đang xem stream của anh ấy, mẹ chỉ hơi khó tính xíu hoi. Đã thế hôm mẹ đọc báo xong gọi thương con gái lắm, xong hôm đó cãi nhau xong em khóc lóc mẹ còn an ủi chia tay rồi thì thôi, không yêu người này yêu người khác. Mẹ nghĩ là em bị đá đấy và kêu thôi từ nay đừng yêu đương gì cả, cùng lắm sau có ế về bố mẹ nuôi đó


- Thế sau nhỡ mẹ không cho em lấy anh thì sao?

- Em có ý định lấy anh bao giờ thế ?

- Anh đánh em đấy

Giọng Duy hờn dỗi làm Dương phì cười

- Nhưng mà Duy, hôm đó mẹ Liên có vào không?

- Chắc có...

- Thế nhỡ em vào gặp mẹ thì như nào? Sợ thế... thế nhỡ mẹ không thích em thì sao ?

- Không thích cũng phải thích chứ. Đùa đấy, hôm mà cái bài báo tung tin anh với Tường Vy ấy, anh còn chưa biết gì mới ngủ dậy thì mẹ gọi chửi như đúng rồi. Mẹ bảo hôm trước anh bảo người yêu anh là khác sao giờ lại là người khác, mẹ chửi anh lăng nhăng đấy. Anh nói mãi mẹ mới chịu tin ấy, xong còn kêu mẹ thích bé Dương hơn, muốn làm sao thì làm.

Thùy Dương thích thú cười, xong cũng không khỏi thắc mắc

- Anh kể với mẹ rồi à? Kể hồi nào?

- Có người yêu phải khoe với mẹ chứ

- Mẹ có tỏ ra không thích em không?

- Khôngg mẹ bảo là em xinh gái thế sao lại yêu anh. Anh không hiểu luôn á, mẹ suốt ngày bảo anh xấu giống bố.

Dương phì cười, mẹ Duy vui tính thế, chỉ sợ sau nhỡ gặp lại có chút ngại ngùng.

Dừng xe trước cổng vào chung cư, Dương tháo mũ đưa cho Duy rồi vẫy vẫy tay tạm biệt. Còn đang định xem Vân Anh với Quân đi đường nào chưa thấy thì đã đến nơi. Rõ là Duy đã đi rất chậm để hai đứa nói chuyện lâu hơn rồi mà hai người kia vẫn còn đi chậm hơn được thì chịu rồi

Còn đang định tính hôn tên người yêu một cái mà có cả hai bóng đèn siêu to ở đây nên Dương đành cười cười rồi đi lên nhà cùng Vân Anh để Duy về.