Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 80-2




Ba tôi đã rời nhà, mẹ tôi thì ngồi khóc lóc ở bậu cửa. trong phòng khách, bà Tông Thịnh tròn quay đứng đó, đập mấy cái chén, xỉa xói mẹ tôi: “Cái loạn đàn bà như cô dạy ra con gái là bạch nhãn lang! Có bản lĩnh thì cả nhà trốn đi luôn đi, đừng có quay về đây! Tốt nhất là mộ tổ tiên cũng đào lên đi, chứ không thì cần cẩu ở mỏ nhà ta không có mắt đâu, đào mất lúc nào không biết.” Tay bà còn cầm một cái chén, mà trước mặt bà chính là Tông Thịnh.

Anh đứng giữa bà mình và mẹ tôi, xem ra là tới ngăn cản bà anh đại náo. Nhưng coi bộ, anh chẳng thành công, tính tình của bà anh… chỉ có bà mới dám giữa đêm tự mình đi đào mộ con gái, cạy quan tài…

“Bà à, đã bốn tiếng rồi, bà có mệt hay không?”

“Không mệt! Ta liền phải mắng cho tới khi Tông Ưu Tuyền nhà mình trở về. Ta muốn nghe nghe Tông Ưu Tuyền nói sao với mẹ nó. Nhà chúng nó dám ghét bỏ con, con yên tâm, bà chống lưng cho con.”

Tông Thịnh xoay người lại, trên mặt dù đeo kính râm to nhưng vẫn thấy được anh đang cau mày, chuyện này đúng là không thể bình tĩnh nổi.

Tông Thịnh nhìn thấy tôi ở cửa, bà anh cũng nhìn thấy.

Tôi đi lại chỗ mẹ, kéo mẹ đứng lên nói: “Mẹ, mẹ sang nhà bác ba ăn cơm trước đi.”

“Ưu Tuyền,” Mẹ tôi cũng bắt đầu mắng tôi, “Rốt cuộc là làm sao? Lúc trước không gặp Tông thịnh thì con không vui, giờ đã gặp nhau, không phải còn sống chung sao? Nam nhân tố tnhư vậy sao con còn chưa vừa ý? Hay là ở ngoài lén có bạn trai rồi? Đứa nhỏ này, sao phải làm mẹ phiền lòng vậy? Tông Thịnh có cái gì không tốt......”

“Mẹ! Mẹ sang nhà bác ba ăn cơm đi. Nhà bác đang ăn, chắc cũng chẳng thiếu vài miếng của mình đâu.” Tôi đẩy mẹ ra khỏi cửa rồi mới quay người lại, đối mặt cùng bà Tông Thịnh và anh.

Bà Tông Thịnh mặt lạnh lùng trừng mắt với tôi: “Hai mẹ con mấy người diễn kịch xong chưa? Sao nào? Coi thường Tông Thịnh nhà ta lăn lộn bênngoài sao?”

“Bà,” tôi cắt ngang, “con có thể nói vài câu với Tông Thịnh không?”

“Nói cái gì? Tiếp tục lừa nó hả? Kêu nó tới nói với ta rằng nó không cần cô sao? Hắn ghét cô hả? hừ.. tâm tư hai mẹ con cô thế nào ta còn không biết sao?”

Bà TônG Thịnh vẫn nổi cơn thịnh nộ.

“Hôm nay dù cho cô trở lại, dù cho Tông thịnh đang ở đây, ta cũng dám đập nát cái nhà này, Cùng lắm thì bồi thường, nhà ta dư tiền để bồi thường cho mấy người! Hừ, Tông Ưu Tuyền, đừng có tự mình treo mình cao quá, không phải lúc trước lão tiên sinh chỉ định cô thì nhà ta không buồn liếc mắt tới cô đâu!”  

Tôi mở đèn phòng khach lên, cái chén trong tay bà TônG Thịnh ném thẳng tới chân tôi. Tôi ngạc nhiền nhìn, bà đã đang đi về phía chiếc TV LCD mới của nhà tôi. Ba mẹ tôi tiết kiệm nhiều lắm mới dám xuống tay mua TV  này. Tôi hoảng quá, nóng đầu liền nói: “Bà à, con đang mang thai, con của Tông Thịnh.”

Tay bà đã đặt trên TV, nghe nói thì thu tay, kinh ngạc nhìn tôi:  “Thật sự? Tông Thịnh, thật sự?”

“Không có khả năng!” Tông Thịnh thực không phối hợp liền nói.

Trong đầu tôi như bom nổ, nóng hết cả lên, nếu giờ mà Tông Thịnh không chịu phối hợp thì đảm bảo hậu quả càng thêm nghiêm trọng, tôi chỉ có thể cương quyết, cố câu kéo cho qua hết ngày hôm nay cứu cái LCD TV của ba mẹ.

“Hôm nay con mới test xong, tính mai đi bệnh viện kiểm tra. Bà, con không muốn chia tay với anh ấy, nếu thật sự có thai, con muốn kết hôn thật nhanh chóng.”

Tông Thịnh gắt gao nhìn tôi chằm chằm, mày vẫn luôn nhăn. Bà anh lại thay đổi, cười tủm tỉm tới gần tôi: “Hảo hài tử, hảo hài tử. Hai đứa không biết, nếu như đời này hai đứa không bên nhau thì Tông thịnh có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào. Ưu Tuyền, con thông cảm cho bà già, bà đời này chỉ biết trông cậy vào hai đứa thôi. Tông Thịnh à, nếu con không thích Ưu Tuyền, thì sau khi kết hôn rồi muốn thế nào thì thế ấy, còn chắt của ta, tùy các con đó.”

Tim tôi rốt cuộc cũng bình ổn lại, tuy nói dối nhưng cũng vì bảo vệ TV của nhà mình. “Bà à, bây giờ con có thể cùng Tông Thịnh nói vài câu sao?”

Bà Tông Thịnh nhìn anh rồi mới loạng choạng thân mình, đi ra ngoài. Trong lòng bà, chuyện ảnh hưởng tới tính mạng cháu mình đã hóa giải xong, chỉ còn chuyện vợ chồng cãi vã mâu thuẫn.

Bà Tông thịnh vừa đi ra ngoài thì anh đã lạnh mặt tính bỏ đi. Tôi vội chạy tới trước, đóng cửa phòng khách khóa lại, còn dùng thân mình đè cánh cửa lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh có vẻ bất đắc dĩ, tháo kính râm xuống, dùng cặp mắt huyết đồng nhìn tôi: “Lần trước tôi đã đưa thuốc cho em uống, hiệu quả tới một tháng, có thể mang thai không thì tôi biết rõ. Nói dối vui lắm soa? Nếu như ngày mai bà tôi có mang cần cẩu tới đập nhà thì em cũng đừng có mà kê khóc.”

“Anh chẳng phải khiến em thất vọng sao?” Tôi không yếu thế nhìn anh. “Giờ em cũng như ân nhân cứu mạng anh, anhg đối với em như vậy à? Đối với nhà em như vậy sao?”

Anh không nói gì mà cứ như vậy nhìn tôi khiến trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nên nói cái gì. Một hồi lâu tôi mới nói: “Vì sao đột nhiên lại nói phải đi?”

Tay vẫn đút túi quần, anh lạnh nhạt đáp: “Từ nhỏ đến giờ tôi đều luôn sinh hoạt bên ngoài, giờ thì nào ông nào bà, nào cô ba dì tám, còn cả ba mẹ cô nữa. Tôi thật sự cảm thấy phiền toái. Tôi còn có việc cần làm ở ngoài, chẳng như cô đâu, ngày ngày đi làm.”

“Việc anh cần làm thì liên quan gì tới thân thế của anh?” tôi hỏi chuyện mình đã giả thiết từ trước, đó chính là việc anh sinh ra chính là bị người ta thiết kế, thậm chí, cả việc tôi sinh ra cũng do người ta tính kế.

ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi, từng bước, đều có người thiết kế mà chưa tìm ra.

Đôi huyết đồng híp lại nhìn tôi: “Cô còn biết gì nữa? sao cô biết được?”

Xem vẻ mặt của anh tôi biết mình giả thiết chính xác. “Quả nhiên.....”

Tôi nói ra hai chữ, không  tiếp tục nói tiếp.

Anh muốn rời đi không phải là vì muốn bỏ tôi, mà vì việc anh muốn làm có nguy hiểm, nên anh không muốn để tôi bên mình. Lần đầu tiên anh tới tìm tôi chính là bị thương nặng, sau này, mỗi lần đều như vậy.

Tôi dựa lưng vào cửa, hai tay nắm chặt. tôi muốn hay không muốn ôm anh đây?

Dũng cảm một chút đi, Ưu Tuyền.

Nếu chúng ta bỏ lỡ lúc này, nói không chừng chính là bỏ qua cả đời.

Chính là, anh nhìn tôi như vậy, ánh mắt vừa phòng bị vừa mang theo địch ý, nếu tôi ôm lấy anh, liệu có bị đẩy ra không??!

Mặc kệ! Dũng cảm một lần! Vì chính mình nỗ lực một lần!