Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 768: Bị hoài nghi




Tôi đứng trước vách kính! Tôi nhớ lại những gì đã qua như một thước phim quay chậm. Tôi đã từng có thời gian cho rằng ông ta là người yếu đuối, vì muốn trốn tránh mọi chuyện mà lẩn trốn bao năm qua, ít nhất vẫn là đứng ở bên phía chúng tôi.

Tôi đã từng có thời gian cho rằng, ông ta là ba của Ngưu Lực Phàm, vì yêu con nên không muốn con bị cuốn vào vòng nguy hiểm mà giấu diếm mọi chuyện.

Nhưng giờ tôi mới biết, có những người khi chúng ta ngỡ đã hiểu rõ ràng, nhìn thấu được hết, nhưng ông trời lại chứng minh rằng chúng ta đã nhìn lầm.

Tôi không biết mình đã đứng ở đó trong bao lâu, đến khi tôi tỉnh táo lại, vội vã rời đi thì vừa lúc cảnh sát tới. Tôi cúi đầu, không nhìn cảnh sát một cái nào, nhưng tôi vẫn cảm giác được người cảnh sát đi sau quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi có cảm giác không tốt, không thể diễn tả, nhưng chính là không tốt!

Lúc vào thang máy, tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được người cảnh sát quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vẫn còn ấn tượng với ông ta, khi cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Trán rộng, và cao. Tông Thịnh nói, từ trán và tướng mạo của ông ta, có thể nói đó chính là một người có trí nhớ rất tốt, có khả năng điều tra phá án. Có khi nào, chỉ gặp một lần ông ta đã nhớ tôi không? Ông ta đứng ở cửa phòng bệnh quay đầu lại chính là do đã nhớ ra tôi là ai?

Thang xuống tầng 2 thì cửa mở. Mẹ tôi bước vào thang, kỳ quái nhìn tôi: “Ơ, con bảo xuống dưới mà? Sao lại ở đây?”

Tôi chỉ cười, không giải thích, khoác tay mẹ hỏi: “Bà không bắt nạt mẹ chứ?” m e o m u p

“Giờ bà ấy không đâu, nhờ công đứa nhỏ trong bụng con cả đó. Đi thôi, về nào. Mẹ mua chút rau, nấu cơm cho con rồi mẹ về. Hai đứa thích ở trên phố thì cứ ở thôi, chứ không đi về quê thì lại mệt, mấy người trong thôn lại tới làm phiền tụi con.”

Tôi cùng mẹ đi siêu thị. Mẹ chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, thậm chí cả đồ cho trẻ sơ sinh cũng ngó nghiêng. Lúc tôi về tới nhà Tông Thịnh vẫn chưa về tới. Mẹ nấu cho tôi bữa tối đơn giản rồi vội vã bắt xe về quê. Tôi cương quyết đẩy mẹ lên taxi, trả sẵn tiền rồi mới quay trở lại nhà.

Lúc đi về tôi nhận được điện thoại của Tông Thịnh. Anh bảo tối nay sẽ ăn ở ngoài với mấy công ty đến thuê Ưu Phẩm. Đi cùng anh có cả đốc công và Tiểu Trần, càng không thể thiếu Tiểu Mễ. Nên anh sẽ về trễ, bảo tôi tự ngủ trước đi.

Cúp máy, tôi định vội về nhà, nhưng chân tôi chợt cứng cả lại. Trước cửa nhà là hai người cảnh sát, chính là hai người hôm trước đã tới Tông An tìm Tông Thịnh. Bọn họ cũng nhìn thấy tôi. Giờ tôi có muốn trốn cũng không kịp rồi. Ban nãy, tôi để ý không thấy xe cảnh sát, có lẽ bọn họ đã tan làm, không đi xe công vụ nữa.

“Chú cảnh sát, chú chờ cháu sao?”

Ông cảnh sát già cười với tôi: “Đúng vậy, chúng tôi đang chờ cô. Đã gặp vài lần, có thể mời tôi ly nước không?” Bạn ơi, về lại g a c s a c h đọc với mình nhé. M3om^p

Tôi biết, không chỉ là ly nước.

Tôi cũng không biết chuyện ở nhà sách khi đó ra sao, Tông Thịnh đã làm gì, nhưng chắc chắn anh có liên quan đến vụ nổ đó. Mà hôm nay, lúc ở bệnh viện ông ta còn thấy tôi, giờ lại tới tìm tôi, chỉ cần tôi nói sai một câu thì Tông Thịnh có khả năng sẽ bị bọn họ bắt lại, nên tôi vô cùng khẩn trương, mở cửa cũng bị run tay.

Tôi cố gắng ổn định lại, mời bọn họ vào nhà rồi rót nước. Lúc tôi đưa họ vào, cảnh sát thấy đồ ăn đang bày sẵn, còn có cả canh đang giữ ấm trên bếp điện thì nói:

“Cô ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Tôi lưỡng lự, đứng trong phòng khách. Ông cảnh sát già nói hêm:

“Ăn đi mà, bọn tôi biết, cô đang có thai, cô chịu được, nhưng bé thì không.”

Nghe đến đây tôi mới đi vào bếp, lấy một tô cơm mang ra. Nếu như tông Thịnh tối nay ăn ngoài, vậy đồ ăn mẹ làm sẽ bị phí phạm. Tôi liền khách khí, mời bọn họ ăn cùng. Nhưng không ngờ, người cảnh sát trẻ tuổi cũng không khách khí, bới hai chén cơm, rồi cùng nhau ngồi trên bàn khách nói: M e.o M. up

“Cám ơn cô, tôi đói lắm rồi. Hôm nay chạy ở ngoài đường cả ngày, tưởng là hết giờ được về, ai ngờ lão Từ bảo muốn tới hỏi cô vài câu. Cô đừng khẩn trương, chúng tôi hỏi vài câu thôi. Coi như là cảnh sát khu vực đi tìm hiểu tình hình đi vậy.”

Ông cảnh sát già bưng chén lên, hỏi: “Tôi nghe nói, cô là bạn gái Tông Thịnh hả?”

“Đúng vậy.”

“Tông Thịnh lúc trước sinh ra không yên ổn đúng không.”

Tôi biết ông ta chính là nói về chuyện quỷ thai. Việc này, ở quê cũng không phải chuyện bí mật gì, đi hỏi vài nhà là biết ngay, hơn nữa thời gian đó cũng phải nhờ tới cảnh sát, nên chắc chắn cũng không giấu được. Tôi chỉ có thể gật đầu.

“À, Tông Ưu Tuyền, đúng không. Vậy, hôm nay cô tới bệnh viện làm gì?”

“Tôi đi thăm ông, ông của Tông Thịnh.”

“Nhưng ông ta ở lầu 2, sao cô lại xuất hiện ở khoa bỏng?”

Tôi giật mình, biết ngay là sẽ hỏi tới chuyện này. Tôi buông đũa nói:

“Tôi nghe đồn người bị lửa thiêu lần trước cũng ở đó, nên tò mò đi xem.” Lúc đó, bao nhiêu người cũng bu lại xem náo nhiệt nên ông ta cũng không thể nói gì tôi.

"Chỉ thấy lạ thôi, trong bản tin có một video ngắn, có một cô gái tên Hạ Lan Lan khóc lóc, nói là hắn chết rồi, rồi tấn công cô. Hai người có quen nhau sao?”

Nếu chuyện này tôi nói dối thì sẽ rất khả nghi, tra một chút sẽ biết Lan Lan học cùng khoa, ở cùng ký túc xá với tôi.

“Là bạn học của tôi.”

"Vì sao cô ta tấn công cô? Nghe nói, còn chạy tới đây cầm dao tấn công nữa. Giữa hai người có gì thù hận?”

“Cô ấy bị bệnh, bệnh tâm thần, làm sao tôi biết tại sao cô ấy đột nhiên đi tấn công tôi.” Tôi nói. Chuyện này, tôi không sợ bị bảo là nói dối.

“Ừ, tôi cũng có nghe qua.” Ông ta cau mày, ăn tiếp. Nhưng có thể thấy, ông ta ăn cơm ở nhà chúng tôi vô cùng miễn cưỡng.

Quy định của cảnh sát là không được ăn cơm trong nhà người khác. Nhưng giờ bọn họ lại bưng chén ở nhà tôi, ý đồ là kéo gần khoảng cách để dễ nói chuyện, không thì đã mời tôi về đồn nói chuyện rồi. Ông cảnh sát già hỏi tiếp:

“Hạ Lan Lan đó, mấy ngày trước đều ở cùng với người bị thương kia, có vẻ quen nhau và quan hệ không tồi. Giờ, cả hai người họ và hai người cô-Tông Thịnh đều có liên hệ với nhau, hơn nữa, người đó khi bị thương thì Tông Thịnh ở gần đó, khi người đó chết thì cô lại ở gần đó... điểm này... mọi người trước đây có quen biết, hay thù hận gì không?”. Truyện Teen Hay

Cuối cùng đã đến điểm mấu chốt, tôi gắp đồ ăn lúng búng nói: “Tôi chỉ có thể nói là do thành phố này thật nhỏ bé, đi tới đâu cũng gặp Hạ Lan Lan. Còn nữa, lúc ông ta chết, cả một đám người vây quanh nơi đó chứ đâu chỉ có tôi, ông sao chỉ nhìn thấy tôi mà không thấy người khác?”

“Chỉ là trùng hợp gặp phải?”

“Chứ ông cảm thấy sao?” M e o M u.p

Ông cảnh sát lại im lặng. Nói bâng quơ thêm vài câu, tôi vẫn giữ vững quan điểm, không cho bọn họ cơ hội nào. Sau khoảng 10 phút, hai cảnh sát tạm biệt rời đi. Ông cảnh sát già lặp lại câu nói cũ, kêu chúng tôi đừng tắt máy để bọn họ còn liên lạc bất cứ lúc nào.

Thấy bọn họ ra cửa, tôi do dự rồi vội buông bát cơm, cầm túi rác đầy non nửa ra cửa. Tôi mang dép lê lẹp xẹp, ai có thấy thì cũng chỉ nghĩ tôi đi đổ rác. Mà thực ra thì tôi đi theo bọn họ. Tôi nghe tiếng ông cảnh sát già nói: “Đi thôi, khoan về đã, đi qua phòng an ninh kiểm tra camera khu này xem, xem mấy hôm nay ai ra vào biệt thự này. Tôi cảm thấy mấy người này có liên quan với nhau, rõ ràng là thế.”

Tôi hít mạnh một hơi, nếu bọn họ xem thì sẽ thấy NgưU Lực Phàm, tra thêm nữa, có thể tra được người đó là ba của hắn. Vậy thì, rõ ràng mọi chuyện đan xen dính líu nhau nhiều quá.

Tôi vội vứt rác rồi chạy vào nhà gọi cho Tông Thịnh, nhanh chóng và ngắn gọn kể lại mọi việc cho anh.

Anh nghe xong thì nói: “Biết rồi, anh đang bận, cúp máy đã.”

Cứ thế anh cúp máy. Tim tôi nặng trĩu. Tông Thịnh chắc đang nghĩ cách, tôi chỉ có thể cầu trời cho hai cảnh sát kia chậm chậm một chút, một chút thôi.