Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 743: Chương 346-3




Thực ra, Lan Lan không phải người có khả năng ra tay, kẻ đứng sau tất cả là lão 20 tệ kia. Tôi nói hết xong thì Lan Lan không nhịn được nói: “Chờ tớ một chút, tớ đi gọi điện cái.”

Lúc này tôi đoan chắc cô ả đi gọi cho lão 20 tệ, nhân lúc đó tôi bất an nhìn quanh tìm bóng dáng của Tiểu Mễ.

Lan Lan lần này quay về có lẽ còn không về nhà, hẳn là ở cùng lão 20 tệ kia. Cô ta gọi điện, chắc chắn là gọi cho lão. Bọn họ có lẽ sẽ ra tay sau khi gọi điện. Tiểu Mễ nếu vẫn không chịu xuất hiện, tôi nên theo Lan Lan sắp xếp hay là nhanh chóng rời đi, không làm tiếp chuyện hôm nay đây?

Nếu Tiểu Mễ không xuất hiện, tôi một mình đối phó Lan Lan, Tông Thịnh bận với lão 2o tệ sẽ không thể bảo vệ tôi. Dù cho anh ở gần đây, biết tôi còn trong tay Lan Lan thì cũng sẽ vướng chân vướng tay trong hành động.

Lan lan đứng cách tôi một quãng, tôi không nghe được cô ta nói gì. Nơi này là một siêu thị lớn, bên cạnh còn có người đang ca hát. Thật sự đôi khi muốn giấu diếm bí mật không phải là trốn đến chỗ không người, mà là đứng ở nơi thật đông người.

Tôi thấy cô ta đang gọi điện chăm chú thì cũng lấy điện thoại của mình ra, nhấn nút gọi cho Tiểu Mễ. Nhưng điện thoại chưa gọi được thì Lan Lan đã cúp máy đi lại phía tôi. Nếu như cô ta phát hiện tôi gọi điện thì sẽ có ngờ vực,vì tôi không biết tìm ai nên mới gọi cô ta ra ngoài, sao giờ lại gọi cho người khác?!

Tôi vội buông điện thoại, giả vờ như cầm điện thoại chỉ để xem giờ: “hơn 11 giờ rồi, mình tìm chỗ nào ngồi đi, mệt rồi.”

“Được. Tớ biết gần đây có một chỗ khá ổn, cafe sách đó, cơm trưa cũng khá ổn.”

Khi Lan Lan nói, tôi đã nâng cao cảnh giác, nhưng cũng ngay lúc đó tôi nghe giọng nói quen thuộc: “Này, Tông Ưu Tuyền, sao em lại ở đây?”

Tôi ngước nhìn thì thấy Tiểu Mễ tay cầm điện thoại, đang đi từ phía sau Lan Lan tới. Chị ấy tay cầm điện thoại, mặc đồng phục, nhưng không có tờ rơi nào trong tay. Vừa đi, chị vừa nói: “Ban nãy nghe tiếng trong điện thoại thấy có âm thanh giống như ở gần, nên đi tìm. Bạn em sao? Đi bát phố à?”

Tôi vội khoác tay Tiểu Mễ, cướp lời: “Ôi trùng hợp thế, ở đây gặp chị sao. Tiểu Mễ này, hay quá, chúng ta cùng đi đi. Hôm nay chị cũng vất vả rồi. Lại bị đi phát tờ rơi à? Phát xong hết rồi sao?”

Tiểu Mễ sửng sốt nhìn tôi, nhìn tôi ôm cánh tay của mình, có lẽ cũng hiểu ý tôi rồi, chính là không để cho chị ấy rời đi.

“Được, em với bạn cũng đi hả, đi đâu ăn đây?”

Tiểu Mễ xuất hiện, thật sự quá là đúng lúc. Vừa rồi Lan Lan thiết kế tốt rồi, lại bị một Tiểu Mễ xuất hiện. Lan Lan cũng có chút nôn nóng nói: “Ban nãy vừa bàn qua bên kia có một nhà sách nhỏ.”

Tiểu Mễ cau mày: “Bên kia, là nhà sách nhỏ ở hẻm số 2 khu Bắc hả? Bỏ đi. Bạn trai cũ của chị thích nhất là hẹn hò ở đó, kêu cái gì mà ăn cơm uống uống trà, nghỉ ngơi, đọc sách, đều không chậm trễ. Một cái Tiramisu ăn hai miếng là hết tới 98 tệ. Mà chỗ đó thấy âm u lắm. Cái nhà sách bé tí bên dưới hai cây đại thụ, bật đèn cả ngày, nếu không thì cứ tối om om. Tới đó lần nào chị cũng nổi da gà như gặp quỷ ấy!”

Tiểu Mễ không nể mặt mà nói thẳng, rồi nói tiếp: “Chúng ta qua tiệm cơm tại gia kia đi, chỗ đó hồi trước chị có ăn rồi, ăn khá ngon, cảm giác ổn lắm. Cũng thích hợp cho thai phụ như em.”

Tiểu Mễ cứ thế kéo tôi đi. Lan Lan tính nói gì, nhưng rồi không nói nữa, chỉ có thể đi theo phía sau chúng tôi.