“Đây là…” Tôi nghi hoặc.
Tông Thịnh ngồi xổm xuống, dùng giày đạp bằng đám cỏ nói: “Ở đây có mùi xác chết, nếu không phải dắt theo chó, hoặc không phải người đặc biệt như anh, thì sẽ không ai để ý tới nơi này. Cho dù để ý cũng chỉ cảm thấy là hiến tế thông thường ở nông thôn.”
Tôi bĩu môi: “Làm gì có ai so mình với chó chứ?”
Anh lay lay đám cỏ, cầm lấy mấy cây chân nhang. Chân nhang màu đỏ, nhưng hình như không phải màu đỏ thông thường, hình như là nhang chuyên môn dùng để bái quỷ.
Tông Thịnh tháo kính râm, nhìn kỹ những chân nhang rồi mới nói: “Chắc là đây, trên chân nhang có mùi xác chết, trước hết, cắm nhang vào trong thi thể, nhưng vì thi thể đã bị phân hủy nên không phải cây nào cũng thuận lợi đứng yên. Lúc anh xem xét thi thể thì phát hiện trong cái xác không có hồn phách tàn lưu. Nhưng mà khới xương dường đều có thứ gì đó nhỏ xíu chui vào, có lẽ là đám nhang này. Dùng nhang để khống chế thi thể, sau đó dùng phương pháp hoán đổi không gian để cho cái xác xuất hiện trong khu mỏ.”
“Thật sự có hoán đổi không gian sao?” Tôi kinh ngạc, tưởng chuyện đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay là trong phim ảnh.
Tông Thịnh đứng dậy, vỗ tay rồi bước ra ngoài: “Có, trước kia đám trộm mộ đều dùng cách này để đưa người vào và ra các mộ cổ. Lão Bắc làm được, thậm chí anh cũng làm được. Nhưng chuyện này không nên làm. Những việc nghịch thiên như vậy khi làm sẽ phải trả giá rất lớn.”
“Là Lão Bắc quay lại mang theo cái xác của Trần Thần, rồi dịch chuyển đến cửa mỏ quặng sao?” Tôi khẽ gật đầu, như vậy thì dễ hiểu rồi, nếu thi thể kia có chân nhang, sau khi kiểm thi thể sẽ không gây ảnh hưởng tới nhà Tông Thịnh. Tôi thở hắt ra, cũng yên tâm phần nào.
Tông Thịnh đi ra bờ sông rửa tay, nói: “Nhưng cách này, nhìn bố cục thì có lẽ không phải Lão Bắc. Anh đi theo Lão bao năm, cách thức lão làm thế nào anh đều hiểu rõ, đây không phải là phong cách của lão. Người di dời thi thể của Trần Thần có lẽ là lão già 2o tệ.”
Tôi vừa mới thả lỏng đã lại căng cứng như dây đàn. Dã tâm của lão 20 tệ rõ ràng hơn hẳn bất cứ ai, hơn nữa lão như là tẩu hỏa nhập ma, chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì. Tôi nghĩ sao nói vậy: “Ba của Ngưu Lực Phàm rõ ràng vô cùng chấp nhất với chuyện này, thậm chí chấp nhất còn hơn chúng ta nữa. Ông ta, thậm chí sẽ xuống tay với cả hai bên. Lần này, là ông ta vừa chơi xỏ Thẩm gia, cũng vừa hại nhà mình sao?”
“Có lẽ thế! Dù sao, lão cũng không đứng cùng chiến tuyến với Thẩm gia.”
Tôi tắt đèn pin trên điện thoại, nói: “Em thấy ổng như bị ma chướng ấy, không quan tâm tới gì ngoài việc đạt được mục đích.”
Động tác của Tông Thịnh bỗng khựng lại, tôi nhìn bàn tay lạnh cóng của anh, vội dúi đôi găng tay của mình cho anh, rồi nhét tay tôi vào trong túi áo. Tông Thịnh nhìn găng tay kia, cười: “Găng này anh đeo một lần là em sẽ không dùng lại được nữa, nó bị anh làm cho giãn hết rồi.”