Chúng tôi gọi cơm hộp giải quyết bữa tối. Xong xuôi hết đã là hơn 9 giờ tối. Tôi hỏi Tông Thịnh vì sao không đi tới kho hàng vào ban ngày cho sáng sủa, thì Tông Thịnh nói khách sạn hiện đã hoạt động trở lại, ban ngày đông người, lại có nhiều bảo vệ, nếu đi thẳng vào phòng họp đó để vào hầm ngầm qua lối mật thất sẽ rất khó, chỉ có thể đi bằng thang máy kia.
Nhưng mà, hiện tại không có Vương Càn, thang máy sẽ không hiện ra phím bấm xuống hầm ngầm, chúng tôi không còn cách nào để dùng thang máy đi nữa. Giờ đi vào phòng họp cũng chưa chắc thành công do vẫn có camera theo dõi 24/24.
Cho nên, bọn họ mới chọn thời điểm khuya khoắt, lợi dụng âm khí ban đêm kích hoạt thang máy để mà đột nhập kho hàng, mọi người xem camera sẽ chỉ thấy có hai người vào thang máy mà không trở ra mà thôi.
Những chuyện như vậy chúng tôi cũng thỉnh thoảng thấy được trên tin tức. Hầu hết đều là bị người ta thiết kế, còn chúng tôi là tự mình sắp đặt. Tôi đứng nhìn Tông Thịnh vừa sửa soạn ra khỏi nhà, vừa gọi cho Ngưu Lực Phàm hỏi xem bên kia hắn đã chuẩn bị đến đâu rồi. Tôi khẽ hỏi:
“Hai người có chắc là có thể xuống đó không? Giờ không có Vương Càn hỗ trợ, hai người sao bấm thang xuống đó được…”
“Thì cùng lắm không xuống được, bảo vệ sẽ coi tụi anh như hai thằng nhà quê vô khách sạn nghịch thang máy thôi, cùng lắm bị đuổi ra ngoài. Cũng chẳng khác mấy việc em gọi điện cho Thẩm Hàm, không biết là có tác dụng hay không nhưng vẫn muốn thử. Hơn nữa, trong tình trạng hiện nay của Thẩm Hàm có lẽ là bị lạc mất hồn ở đó.
Dù là tìm hiểu cho biết hay là vì muốn giúp Thẩm Hàm, bọn anh phải xuống đó một chuyến. Mà còn phải càng nhanh càng tốt, nếu để qua mấy ngày nữa, phía Lão Bắc hoặc Lão Ngưu có động tĩnh gì thì chúng ta sẽ trở nên vô cùng bị động.”
Tôi gật đầu, như vậy anh đang muốn nói là anh đồng ý để tôi giúp Thẩm Hàm, đồng ý để tôi gọi điện cho cô ấy
Tông Thịnh lên xe lái đi. Tôi quay trở về phòng khách, ngồi nhìn những chậu cây anh đã đặt lại vị trí cũ. Tôi không hiểu sao, tôi có cảm giác anh dùng những chậu cây đó để nói với những cô hồn lang thang rằng, căn nhà này không hoan nghênh bọn họ, coi [Meo_mup] như đó chính là kết giới của căn nhà với những vong hồn kia.
Tôi ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra. Có lẽ lúc này Ngưu Lực Phàm cũng đã ra cửa đi. Tông Thịnh về nhà tắm rửa ngủ hết mấy tiếng, nhưng Ngưu Lực Phàm lại không có. Hẳn là bởi vì hắn đối với Thẩm Hàm còn đầy áy náy, nên không muốn đi xa khỏi cô ấy.
Tôi xoay xoay điện thoại trong tay, vừa hay có cuộc gọi tới. Nhìn số điện thoại, tôi kinh ngạc vì người gọi tới là Thẩm Hàm.
Tôi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại có lẽ là mẹ Thẩm hàm gọi tới.
“Dạ nghe!” Tôi nhận điện thoại.
“Tông Ưu Tuyền đúng không?” Giọng mẹ Thẩm Hàm vang lên.