“Thẩm Hàm đã sinh non, bọn chúng bơm thuốc vào thẳng tử cung cô ấy. Lúc bọn anh ngồi đó thấy cô ấy lao từ trong khách sạn ra, tay còn nắm chặt cây đinh gỗ đào, trên cây đinh dính đầy máu, cả người cô ấy cũng đầy máu. Cô ấy cứ gào khóc, bọn anh phải dùng rất nhiều sức mới giữ lại được, sau khi đưa cô ấy vào bệnh viện thì một câu cô ấy cũng không nói, hỏi gì cũng lặng im.”Đây là tin nhắn đầu tiên, vài phút sau thì có tiếp tin nhắn thứ hai.
“Anh vốn muốn đưa em tới bệnh viện để thăm Thẩm Hàm, không chừng cô ấy sẽ chịu nói chuyện với em, kể em nghe mọi chuyện. Nhưng Tông Thịnh không cho phép anh nói với em, nói em là thai phụ, theo phong tục thì không được đi thăm người mới sảy thai. Mẹ Thẩm hàm cũng đang ở đây, nhưng mà Thẩm Hàm không chịu nói gì cả.”
Tôi lặng người, tôi nghĩ tới hình ảnh Thẩm Hàm toàn thân đầy máu tay nắm chặt cây đinh gỗ đào lao ra khỏi khách sạn. Cô ấy mới vừa qua tuổi 18! Vậy mà đã phải trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, nỗi sợ hãi kinh hoàng đó cô ấy phải gánh lấy một mình, làm sao mà không bị chấn kinh cơ chứ?
Tiểu Mễ khẽ kéo tay tôi: “Xe tới rồi, lên xe trước đi. Ai nhắn vậy?”
“Không có, không có.” Tôi đáp lời, những việc này, để chúng tôi tự mình gánh vác là được rồi, không nên kéo Tiểu Mễ vào chung.
Chúng tôi đi về biệt thự, cùng Tiểu Mễ dọn dẹp nơi này. Tiểu Mễ vốn không quá cần mẫn, hơn nữa vốn dĩ cô ấy có tư tâm, muốn tôi rủ Mặc Phi đi chơi, nên buổi sáng này chúng tôi loanh quanh cũng chỉ khoảng một tiếng rồi chủ yếu ngồi nói chuyện phiếm, tám chuyện trong công ty.
Gần trưa, tôi gọi điện hẹn Mặc Phi ra ngoài, nhưng tôi cũng có tư tâm, không tham khảo Tiểu Mễ mà nói: “Em biết xéo xéo bệnh viện thành phố có buffet Tụ Phúc Viên đó, hay mình qua đó đi, ăn uống cho thoải mái.”
Mặc Phi cũng không có ý kiến khác nên cứ hẹn như thế.