Thực ra, cô cô ngoài việc cà khịa tôi đủ đường, trước giờ vẫn không có đi làm, chỉ ở nhà ngồi không mà thôi, cũng chẳng có gì là không tốt. Giờ nghe cô cô nói thế tôi cũng vô cùng khó chịu, cũng khẽ nói: “Cô này, vậy tìm ai thương cô thật lòng mà gả đi.” thật lòng, tôi thấy mình nói rất hợp lý. Con gái hơn 30 tuổi còn không chịu yêu ai, suốt ngày ở nhà, cho dù về sau có tiền đi nữa thì làm sao, chẳng có ai quan tâm và lo lắng cho. Hơn nữa, tôi cảm thấy, cho dù cô cô có gả ra ngoài thì bà cũng không bạc đãi cô.
Tôi nói như vậy, nhưng không ngờ đã nghe đáp: “Muốn gả ta ra ngoài, không còn ai tranh đoạt thừa kế đúng không? Đúng là tưởng bở!”
“Tôi, tôi không nói vậy, thôi bỏ đi, không nói nữa.” Tôi bĩu môi không nói nữa.
---+++---
Ông giờ đã ổn hơn trước rất nhiều, bác sỹ nói qua tuần sẽ được xuất viện. Đương nhiên sau khi xuất viện vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi, nằm trên giường hạn chế đi lại. Sau khi bà và chú Thành quay lại thì chú Thành tiếp tục chở tôi tới công trường. Thời gian này bao nhiêu dự án của công ty đều tạm ngừng, chỉ còn có bộ phận kinh doanh bất động sản của Tiểu Mễ và khu công trường Ưu Phẩm là còn hoạt động. Những kế hoạch kinh doanh cả năm đều bị đình chỉ, ngay cả công trình kiếm tiền nhiều nhất là thi công quốc lộ cũng bị ngừng.
Chú Thành chở tôi đến trước cửa văn phòng thì kêu tôi xuống xe, chú phải đi xử lý chút việc, xong việc thì sẽ gọi cho tôi.
Tôi vừa xuống xe đã cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, quay sang thì thấy Thẩm Kế Ân đang ở trước cửa khách sạn nhìn tôi… gã đang ngồi trên chiếc Mitsubishi đỏ chạy ngang qua, cửa kính xe hạ xuống, nhìn chằm chằm vào tôi. Vẫn trong lốt sinh viên, nhưng ánh mắt đó chắc chắn là của Thẩm Kế Ân.
Tôi vừa muốn nhìn đi chỗ khác đã thấy Thẩm hàm đi tới phía sau xe gã, cô nàng mặc một chiếc váy suông màu đỏ, áo khoác đen, giày đỏ, trông thật xinh đẹp, đẹp đến không nhận ra, khác hẳn một Thẩm hàm tôi gặp cách đây hai ngày ở trạm xe bus.
Thẩm Hàm mỉm cười lên xe, trong mắt mang theo vẻ xảo trá, cười với tôi, như thể đang cười nhạo tôi, sau đó hôn lên má Thẩm kế Ân, xe chạy đi mất!
Hình ảnh này và thông tin này cũng thực quá lớn. Tôi không thể tiếp thu hết thông tin này. Tiểu Mễ đi từ trong văn phòng ra thấy tôi thì kéo tay: “Này, thai phụ như em thì đứng đây phơi nắng làm gì?”
“Hả? Em không có, mình, mình đi vào thôi. Em tới tìm Tông Thịnh.” Nói là tìm Tông Thịnh, nhưng sau khi vào văn phòng tôi chỉ ngồi ngây ngốc một góc ôm ly trà la hán quả.
Tiểu Trần kêu người đi vào công trường gọi Tông Thịnh cho tôi, nên tôi cứ ngồi ngốc như vậy, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra. Nhưng Tiểu Mễ vừa tiễn khách xong thì vội kéo tôi thì thào: “Ưu Tuyền, chị nói em cái này, đừng có để lộ là chị nói.”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
Tiểu Mễ nhìn quanh, xác định không có ai để ý chúng tôi mới thì thầm: “Chị nghe người ở công trường nói tối qua thấy tiểu lão bản ngồi ở một góc công trường, dùng kim tiêm tự chích, còn gọi một công nhân tới nữa. Bọn họ nói… tiểu lão bản là chơi mấy thứ đó, nhưng mà cũng đúng tôi, phú nhị đại giờ đều có chơi gì đó. Tiểu lão bản không gái gú, không chơi xe, không nhậu nhẹt, thì chơi cái này thôi.”
Tôi kinh ngạc, trong đầu không ngừng suy nghĩ rồi mới nói: “Ý chị là chơi thuốc?”
Tiểu Mễ gật đầu: “Chứ sao nữa? Nửa đêm ở góc công trường, gọi một công nhân tới không cho ai biết, quan trọng nhất là dùng kim tiêm đâm vào mạch máu mình, này, nếu vậy con em trong bụng có bị ảnh hưởng không? Em thật sự không biết sao?”
Tôi lắc đầu, không cách nào tiếp thu việc này. Trong lòng tôi vẫn cảm thấy tông Thịnh không thể nào là kẻ nghiện ngập.
Đúng lúc này Tông Thịnh bước vào, Tiểu Mễ thấy anh thì vội chạy biến, để lại tôi một mình trong góc chờ anh tới.
Tông Thịnh vẫn mặc bộ đồ lao động, dáng vẻ mệt mỏi, tôi do dự nhìn anh, chẳng lẽ do quá mệt mỏi nên anh mới chơi thuốc sao? “Anh…”
“Sao hôm nay em lại tới đây? Hôm qua bà tới tìm em rồi hả?”
Tôi gật đầu, đem ly trà trước mặt đẫy tới chỗ anh. Anh cầm lấy uống. “Anh đồng ý cách xử lý của bà, tuy rằng có thể bây giờ em bị đàm tiếu, nhưng lại là cách bảo vệ em và con tốt nhất.”
“Tông Thịnh, em hỏi anh chuyện này.” Những lời Tiểu Mễ nói khiến tôi không thể vờ như không biết, vì việc đó thật sự khiến tôi quá kinh hoảng, thậm chí còn ảnh hưởng tới con của chúng tôi.