“Không ạ, bà chẳng nói gì, chỉ nói sẽ cho con nhiều tiền, cho riêng con tự tiêu xài.”
“Tốt rồi, bà cho thì con cứ cầm. Trước đây vốn nghĩ Tông Thịnh nhà bọn họ đi ra ngoài bao nhiêu năm mà không quay lại, ai biết có về hay không, tiền nhà bọn họ đưa cũng không dám dùng. Giờ thì khác rồi, đây là tiền họ cho con cháu nhà họ, đã cho thì con cứ cầm đi.”
Mẹ tôi tâm trạng khá tốt, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng ba tôi uống rượu một mình, vừa uống vừa ngân nga.
Tôi cầm điện thoại trong tay, không biết phải nói lại với Tông Thịnh thế nào về lời bà nói ban nãy. Tông Thịnh có lẽ đã biết rồi, hơn nữa có lẽ còn đồng ý với quyết định đó.
Do dự một lát, tôi nghĩ lại mình sẽ tìm cớ ngày mai vào thành phố nói chuyện phải trái với Tông Thịnh.
---+++---
Đường từ thôn chúng tôi vào thành phố cũng chẳng có gì nguy hiểm, nhưng khi tôi nói tới chuyện muốn vào thành phố thì mẹ vẫn nói với người trong thôn, xem có ai vào thành phố thì đưa tôi đi cùng. Nếu không, để tôi ngồi xe bus mang theo bụng bầu thì không yên tâm, lỡ không có ai nhường chỗ cho tôi, phải đứng thì sao?
Chú Thành vừa lúc muốn đi vào thành phố, nên 11 giờ trưa đưa tôi vào bệnh viện, đi thăm ông. Thực ra chú Thành là đi gặp bà để báo cáo công việc ngày hôm qua, tôi cũng theo đó đi thăm ông.
Lúc bà và chú Thành nói chuyện, cô cô giặt đồ cho ông lại oán hận cà khịa tôi.
“Tông Ưu Tuyền a, cháu dâu đó, ông bệnh nhiều ngày vậy mà cũng không tới chăm được lấy một lần, quần áo cũng không giặt được lấy một cái. Nếu để người trong thôn biết thì không biết họ sẽ nói sao đâu nhỉ?”
Ở thôn, con dâu mới vào cửa là phải giặt quần áo cả nhà, phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Tuy đó không phải quy định, thời nay cũng nhiều người không làm thế, nhưng vẫn sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Đám ông già bà tám hay tụ tập ở cổng thôn sẽ ngồi bàn tán xem con dâu nhà ai không giặt đồ, không dậy sớm, con rể nhà nào không lo nổi cơm nước cho gia đình…
Tôi chưa kịp đáp thì cô ta đã tiếp: “Haizzz, số nó sướng, cái gì cũng không cần làm, cứ lấy tiền trong nhà đi thôi, ta đây hầu hạ bao năm còn bị nói ba nói bốn, nói coi, ta có nên cảm thấy ủy khuất không?”
Tôi nhìn ông nằm trên giường bệnh, ông vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, thời gian tỉnh táo không nhiều, vẫn còn đang ngủ. Bà không ở đây, nên cô mới dám nói như vậy. Vốn tôi muốn im lặng không nói tiếp, nhưng cô cô lại nói tiếp:
“Không phải nói là muốn có bầu sao, kêu là nửa năm gì đó có bầu sao? Giờ nói coi…”
“Ừ đúng, tôi cái gì cũng không tốt, nhưng nói tới có bầu…” tôi vừa nói xong thì cô cô sặc không nói nên lời.
Một lúc lâu sau mới hừ lạnh khẽ nói: “Sớm biết thằng nhóc Tông Thịnh sẽ trở về, lúc trước còn lâu mới thèm tới cái nhà này. Già rồi còn phải xem sắc mặc đám nhóc. Đã hầu hạ lão bất tử rồi, còn phải chịu người ta nói nặng nói nhẹ.” nói rồi cô cô chà mạnh đám quần áo.