#Meo_mup #Tông_giaBà ngồi trên giường, tôi cảm nhận rõ chiếc giường nhỏ lún xuống.
Bà đưa tay cầm lấy tay tôi nói:
“Bà biết, hai đứa chưa kết hôn mà con lại mang thai chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu. Nhưng nhà hiện giờ như vậy, thật không phải là bà làm khó dễ gì hai đứa, nhưng nếu như hai đứa kết hôn trong tình huống này thì tài sản sẽ trở nên không rõ ràng.
Ý bà là, hai đứa cứ như vậy đi, đừng có đăng ký kết hôn, chờ mọi chuyện qua rồi thì đi đăng ký. Đến chừng đó, bà sẽ tổ chức tiệc mừng song hỉ cho hai đứa thật vẻ vang. Còn mấy tháng này, đành phải để con chịu ủy khuất vậy.”
Bà không hỏi tôi là được không, có được không, tôi nghĩ chuyện này ông và Tông Thịnh đều đã biết, hôm nay bà tới chỉ là để cho ba mẹ tôi yên tâm, và báo cho tôi một tiếng mà tôi.
Tôi bất giác đưa tay sờ bụng, mấy hôm nay cảm giác được con lớn lên từng ngày, bụng cứ hơi trướng. Lúc thay quần áo tôi đã thấy bụng mình nhô lên một chút, vậy mà, tôi lại không thể cho con được thân phận danh chính ngôn thuận khi sinh ra.
(Thực ra, đoạn này thấy bé Tuyền hơi nhảm. Rõ ràng bà đã cố giữ tài sản cho mẹ con bé, nếu kết hôn thì khi xử lý các thứ sẽ phải chia phần của mẹ con bé Tuyền mà.)
“Còn giấy khai sinh, xử lý làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.
“Kiểm tra định kỳ thai sản bà sẽ tìm người lo, lúc sinh thì chỉ cần đi thẳng tới bệnh viện là được, chỉ cần nộp phạt thôi mà! Còn nữa, chưa biết chừng nhà sẽ xử lý xong mọi chuyện trước khi con sinh, vậy thì đi đăng ký, rồi sinh con thì cũng có ảnh hưởng gì đâu.”
Tôi khẽ cắn môi. Động tác nhỏ này của tôi có lẽ khiến bà cảm thấy tôi chẳng thể thông cảm được, hừ lạnh: “Được rồi, cứ vậy đi, lo lắng gì chứ? Sinh con cho nhà chúng ta, chẳng lẽ để cho cô chịu ủy khuất sao? Ta về trước, đi xem ông già thế nào.”
Bà nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, tôi vẫn ngồi trên giường, trong đầu loạn cào cào. Tuy tôi tin tưởng Tông Thịnh, nhưng mà giờ lại bảo chúng tôi khoan kết hôn, tôi có thể không loạn sao?
Mẹ tôi đi tới ngồi bên cạnh, hỏi khẽ: “Bà ấy có nói gì khó nghe không?”