Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 632: Tiên Sinh Hai Mươi Tệ 2




Hoàng đốc công nói: “Lão tổng, nếu ông tin tôi thì sửa lại bản vẽ đi, nếu không xây lên rồi chưa kịp sử dụng tường đã nứt, không chỉ hỏng thanh danh của công ty mà thanh danh của tôi cũng bị hỏng.”

Ông nhìn về phía Tông Thịnh, đối mặt với việc này, cảm giác ông cũng thực khó xử. Kỳ thật ông không hiểu về kiến trúc, toàn phải mời nhân viên kỹ thuật ra sức làm, ông chỉ làm công việc chạy chọt với Chính phủ, lấy được đất thì giao cho bên dưới làm.

Tông Thịnh rít một hơi thuốc, dụi tắt rồi mới nói: “Ông à, cháu có niềm tin, chỉ cần xi măng và thép chất lượng tốt, thi công và giám sát chất lượng thì sẽ không có vấn đề gì. Cháu đã xem qua ngôi nhà mình đang ở, cháu biết là do Hoàng đốc công xử lý nền, nên nhìn chất lượng tiểu khu đó có thể nói, Hoàng đốc công làm tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Ông nhìn về phía Hoàng đốc công, ý của Tông Thịnh rõ ràng là nếu như có xảy ra chuyện thì chính là do Hoàng đốc công thi công giám sát bất lực, ông nói: “Chiều nay mọi người xem lại bản vẽ đi. Nếu tất cả đều thấy bản vẽ không có vấn đề thì cứ thế tiếp tục triển khai.”

Ông quay sang nói với đám nhân viên kỹ thuật. Trên mặt đám người đều lộ rõ vẻ khó xử. Đây rõ ràng chỉ là Tông Thịnh và Tông Đại Hoành đánh cờ với nhau, khẳng định quyền thừa kế, lại còn kéo bọn họ xếp hàng đứng chung. Nếu đứng sai đội thì sau này đừng mong có món ngon cho ăn.

Ông nói tiếp: “Tông Thịnh, con lấy bản vẽ và thiết kế cho mọi người xem, con với Đại Hoành đi ra ngoài đợi.”Tiểu Lục vội đi tới mở cửa cho ông đi ra ngoài, mọi người lục tục theo sau. Tông Thịnh đem bản vẽ và mô hình thiết kế đặt trên bàn họp, xoay người ra ngoài, nhìn tôi nói khẽ: “Em về nhà trước đi, tối nay có lẽ làm cả đêm.”

“Sự tình rất nghiêm trọng sao?” Tôi nghe mà rất nhiều thứ không hiểu.

“Em về trước đi, tối nay anh ăn ở công ty luôn. Nếu muộn quá, có khi anh cũng không về nhà.” Tông Thịnh đẩy đẩy tôi.Tôi biết mình ở lại cũng chỉ làm anh không vui. Đàn ông mà, chỉ muốn để cho phụ nữ nhìn thấy vẻ mạnh mẽ tốt đẹp của mình, chứ việc vì chèn ép thì không thấy là tốt nhất. Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi xuống lầu.

Vừa ra tới thang máy thì Tiểu Lục cầm một tập hồ sơ cũng đi vào thang máy theo. Trong thang chỉ có hai chúng tôi, anh ta nhẹ giọng nói:

“Ưu Tuyền, chuyện này rõ ràng là Hoàng đốc công đang nhắm vào Tông Thịnh. Bản vẽ kia hơn một tháng trước cũng đã đưa cho ông ấy xem qua, lại còn để thời gian cho nhóm đốc công cùng thảo luận. Nếu bản vẽ có vấn đề thì sao lại không đưa ra trước mà tới giờ mới lôi ra. Xuống cọc xong rồi mới nói là không thể làm. Nếu là cọc xảy ra vấn đề, thì tại sao từ đầu không ai để ý? Giờ không nói trước, không nói sau, đúng lúc này nói, rõ ràng là kiếm chuyện.”

“Vậy anh đi đâu thế?”

“Đưa tài liệu cho mấy người bên cục kiến trúc để kiểm tra xem sao. Lão tổng nói đưa cho người ngoài xem thử cho dễ nói chuyện.”