“Sao mà hỏi lắm thế? Nếu không muốn lại bị khống chế làm việc ngu xuẩn thì tỉ mỉ kể lại mọi thứ hôm nay xem nào?”
Không nghe tiếng Ngưu Lực Phàm, tôi cột tóc, rồi đi xuống nhà. Lúc tới cầu thang thì nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Chính là, chúng ta ba người lên xe, hai người họ cãi nhau, sau đó Tông Ưu Tuyền liền nói phải tới khách sạn Sa Ân.”
“Bọn họ nói gì đó? Làm cái gì? Mỗi một chi tiết!”
“Tôi chỉ phụ trách lái xe, đâu có để ý, hơn nữa, hai người phụ nữ cãi nhau, đàn ông đàn ang như tôi sao có thể thuật lại? Tôi cũng đâu có nhớ bọn họ nói gì đâu!”
Tôi đi lại gần nói: “Em còn nhớ rõ.”
Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh nhìn lại, tôi tiếp tục nói: “Hiện tại em nhớ rõ lúc ấy nói gì, làm cái gì.”
Tông Thịnh gắp một chén mì đầy cho tôi, rồi nói: “Vừa ăn vừa nói, nói thật tỉ mỉ kỹ càng, từng chi tiết, cả trực giác của em về điểm đáng ngờ nữa, nói hết cho anh nghe.”
Tôi ngồi cạnh anh, từ lúc chúng tôi gạt anh lên kế hoạch bắt cóc Thẩm Hàm. Khi lên xe, tôi và Thẩm Hàm chưa nói được vài câu đã cãi nhau, tôi nhớ từng câu từng chữ, nhưng tôi cũng nghi ngờ vì thường ngày tôi không phải là người hay cãi nhau.
Cho dù lúc ở quê, bà cô cố ý gây sự thì tôi cũng chỉ nói vài câu rồi bỏ đi, chứ việc cãi vã như hôm nay thì đúng là từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng một lần làm như vậy.
Sau đó khi vào trong khách sạn, lúc trong mật thất, tôi xuất hiện ảo giác như thể cả thế giới đã biến mất, có một mệnh lệnh không ngừng lặp lại trong đầu bảo tôi đâm cây trâm xuống.
Ngưu Lực Phàm đã ăn sạch một chén mì sợi lớn, xoa miệng hỏi: “Nói cách khác, lúc bọn anh đi xuống, trong thông đạo gọi em lớn tiếng thì em cũng không có nghe được?”
“Không có, trong lòng em chỉ có cái mệnh lệnh kia, cho đến tận khi Tông Thịnh ôm em, kéo em ra thì em mới ý thức được hai người đã tới.”
Tông Thịnh không ăn mì, nghe tôi nói thì đảo chiếc đũa trong tay, thở ra một hơi thật dài nói:
“Trên người Ưu Tuyền có huyết chú của tôi, nên quỷ không thể khống chế được cô ấy. Ban nãy, tôi có thăm dò thử, huyết chú vẫn còn. Mà trên người cô ấy có khí của tôi, nên bên dưới sẽ không có ma quỷ náo dám tới gần để tự tìm phiền toái. Có thể khống chế cô ấy, hẳn là đạo pháp. Hơn nữa có vẻ là đạo thuật thượng thừa.”
Ngưu Lực Phàm nói: “Kiểu dùng máu, tóc, răng, linh tinh làm môi giới, dùng tiểu nhân hoặc là cái gì khác để khống chế đương sự sao.”
“Không sai biệt lắm. So với dắt hồn còn lợi hại hơn. Lại còn từ khoảng cách mà khống chế, trong khi lúc ở chỗ đó chúng ta không nhìn thấy bất cứ ai.
Năng lực của đối phương chắc hẳn là rất cường đại. Thứ nhất, thông qua tay Tông Ưu Tuyền xử lý Thẩm Kế Ân, làm cho cả cao ốc sập, đem tất cả mọi người biết việc, bao gồm cả chúng ta giết chết ở bên dưới. Không phải chúng ta bên này, cũng không có khả năng là Lão Bắc bên kia! Nhưng mà người này lại biết rõ ràng về nhà kho ngầm này, đối với Thẩm Kế Ân, thậm chí đối với chúng ta đều hiểu rõ.” Tông Thịnh trầm mặc vài giây, cứ xoay xoay chiếc đũa, sau đó mới nói, “Còn có một kẻ thứ ba! Hơn nữa kẻ thứ ba này vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, quan sát chúng ta. Hắn hiểu rất rõ mọi thứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp để ra tay. Mà hôm nay, hẳn là hắn cảm thấy chính là thời cơ thích hợp nên sẽ xuống tay.”
Ngưu Lực Phàm cau mày, chuyển qua hỏi tôi: “Này, không phải em sợ anh mắng nên dựng chuyện đó chứ?”
“Em… em nói thật mà.” tôi bực.
Vốn nghe Tông Thịnh phân tích như vậy, cảm giác chuyện này xác thật nghiêm trọng. Chúng tôi đã tận lực đối phó Lão Bắc. Hiện tại thật vất vả với xoay chuyển được tình thế có lợi, chỉ cần ngăn được pháp sự trong hai tháng sau, bên này chúng tôi xây xong tòa nhà thì trên cơ bản là có thể vững vàng. Vậy mà đột nhiên ở đâu nhảy ra một kẻ thứ ba, lại còn dùng biện pháp đuổi tận giết tuyệt. Ngay cả chúng tôi cũng suýt nữa bị giết chết. Càng đáng sợ hơn là người ta giết chúng tôi đến nơi rồi chúng tôi mới ý thức được có sự tồn tại của kẻ đó.
Ngưu Lực Phàm rùng mình một cái: “Nếu không phải đứa bé trong bụng Thẩm Hàm là của tôi, tôi thật sự muốn học theo ba, bỏ đi luôn, mặc kệ hết… mà này, chúng ta sẽ không chết thật chứ nhỉ?”