*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào Phòng Hắn
Chị gái nhìn thấy tôi xuống tới nơi vội hướng về phía WC vừa nói: “Đi gì mà lâu vậy? Chị đợi em xuống đi toilet đó. Canh quầy, đừng có gây ra lỗi gì nữa. Có gặp trai đẹp cũng đừng có ngó người ta chằm chằm nghe chưa.”
Chị ta đi toilet, còn tôi vội chạy về quầy, ngồi tra xem phòng Tông Thịnh là phòng nào.
Đêm nay hắn đã cứu tôi, chuyện này tôi tin. Nhưng phải nói lại, tôi đã thực tập ở đây nửa tháng có bao giờ thấy quỷ đâu. Cho dù chị gái kia có cả ngày kể chuyện cho tôi về khách sạn có quỷ ở đâu, nhưng mà cũng chỉ đến thế. Cái chính là tôi chưa từng thấy. Tại sao hắn vừa tới gần là tôi lại không ngừng gặp quỷ chứ?
Tôi cảm thấy, việc này hẳn là cùng hắn có quan hệ. Hơn nữa hiện tại hắn đã trở lại, nói về mối quan hệ giữa chúng tôi, dù tôi không đề cập tới, hắn không đề cập tới, nhưng bà hắn khẳng định sẽ tìm tới cửa.
Cũng không biết hắn trở về mấy ngày rồi, hắn tới khách sạn này ở phải chăng có ý đồ riêng?! Mặc kệ thế nào, trước thu phục hắn, khiến hắn đi thu phục bà hắn. Nếu không về sau, bà hắn cứ tới khách sạn tìm thì tôi liền thật sự không thể ở chỗ này thực tập.
“Tông Thịnh, 1606, lầu mười sáu!” Tôi thấp giọng lầm bầm. Vừa rồi lúc hắn vào thang máy, rõ ràng là từ lầu ba, cái chính là hắn lại là ở tại lầu mười sáu. Hắn là cố tình đi cứu mình sao? Hắn làm sao biết tôi đã xảy ra chuyện chứ? Hay là hắn vừa lúc ở lầu ba? Sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Chị gái vừa ra khỏi toilet, tôi vội chuyển màn hình máy tính về trang chủ, ngẩng đầu cười với cô ta: “Đại tỷ, hỏi chị chuyện này?”
“Nói đi, sao, muốn xin số điện thoại của ông chủ nhỏ hả?”
“Không phải.” Ông chủ nhỏ mà chị ấy nói đúng là tôi chưa gặp bao giờ, “Em hỏi một chút, là thang máy bên kia, cũng có chuyện quỷ sao?”
“Thang máy số 1? Chị nói em đó, Ưu Tuyền.” Đại tỷ chạy nhanh ngồi vào bên cạnh tôi, thấp giọng nói chuyện xưa.
Chị ta kể chuyện nghe rất xưa, nhưng nghe một hồi làm tôi nổi da gà.
Chị ta nói, lúc mới đi làm cũng nghe người đi trước kể lại, trong thang máy có một người đưa lưng về phía cửa, phục vụ vào, cũng không để ý tới hắn, bởi vì đang đẩy xe về phòng cho khách nên lùi lại phía sau dựa vào, trong lúc vô tình liền thấy được mặt người nọ.
Cha mẹ ơi, không mặt mũi!
Anh ta sợ hãi quá, kể lại cho quản lý nghe thì quản lý nói do anh ta trực đêm mệt quá nên cho cô nghỉ ba ngày.
Bất quá cũng không biết là ai truyền ra tới, nói lúc khách sạn mới vừa khai trương, không có khách thuê, giá còn thấp, thì có một đôi nam nữ tới thuê phòng. Hóa ra là đi chơi gái, còn chơi thuốc nữa. Nhưng ngay lúc hưng phấn thì có biến. Thực ra thì nếu lúc đó cô gái gọi cấp cứu thì có thể cứu người, nhưng cô ta không làm vậy mà bỏ chạy. Người đàn ông giẫy giụa bò ra khỏi phòng cầu cứu, sau cùng chết ở ngay cửa thang máy.
Ở những nơi như khách sạn, cảm giác âm khí rất nặng. Người đông, nhưng cũng hay xảy ra chuyện. Nhưng xảy ra chuyện thì xảy ra, cũng phải tìm cách xử lý.
Tôi nghĩ tới lời Tông Thịnh nói, con quỷ kia tính hại tôi, cái naày... trong lòng tôi ngột ngạt, sau này tôi sẽ không bao giờ vào thang máy số 1 kia!
Ngày hôm sau thời điểm tan tầm, Lan Lan tới tìm rủ tôi cùng nhau về ký túc xá, nhưng tôi lấy cớ phải đi WC nên rời đi sau.
Hai mươi mấy người chúng tôi cùng thực tập, thuê hai căn phòng, một căn phòng to có mười hai giường. Mười hai cô gái dùng chung một toilet. Muốn đi WC thật bất tiện.
Ở khách sạn, điều kiện buồng vệ sinh so với nơi ở thật sự khá hơn nhiều, mọi người ở chỗ này giải quyết vấn đề rồi mới trở về cũng bình thường.
Tôi thay đồng phục trong toilet. Nếu mặc đồng phục mà đi gõ cửa phòng khách nếu bị bắt gặp cũng không tốt. Cũng may ở trong phòng nghỉ tôi có để một bộ quần jean áo thun.
Sau khi thay đồ, cột tóc lên, nhìn tôi hoàn toàn khác nhân viên khách sạn. Nếu không phải người quen sẽ không nhận ra tôi.
Suốt quãng đường từ lầu 1 tới lầu 16 tôi lén lún như ăn trộm, nhìn kỹ xem hành lang có ai để ý mình không, rồi nhanh chóng gõ cửa phòng Tông Thịnh.
Cũng may cho tôi, tôi không phải làm ăn trộm chứ với kinh nghiệm của mình cứ ngó trái phải, lại không chú ý tới camera hành lang. Nhất cử nhất động của mình đã bị camera ghi lại hết.
Cửa phòng mở ra, tôi một cái bước vọt vào, trở tay liền đóng cửa, cả người dựa vào cửa sau lưng, hai giây sau, tôi che mắt, kêu lên: “A! Sao anh không mặc quần áo?”
Ngay hai giây đó tôi nhìn thấy chính là hắn cách tôi chưa tới một gang tay, mà hắn nửa người trên không có mặc quần áo, phía dưới có hay không tôi cũng không chú ý xem, cũng đã che mắt lại.
Cho dù che mắt lại thì nửa người trên của hắn vẫn hiện rõ trong đầu tôi. Ở xương quai xanh bên trái là vết thương, trông y n hư trong gương tôi nhìn thấy.
Tuy đã che mắt nhưng tôi vẫn cảm giác được hắn rời ra xa, cũng nghe hắn nói:
“Đừng quên đây là phòng tôi. Hơn nữa, giờ là 6:40 sáng.”
Tôi hé tay, nhìn thấy hắn đưa lưng về phía tôi, mặc quần áo.
Trong phòng thực sạch sẽ, không có mùi gì, chỉ là có một cái thảm lông trắng nhỏ ném ở bậu cửa sổ phòng.
Không phải đồ của khách sạn, hơn nữa nhìn theo góc độ thì có vẻ ban nãy hắn đang ngồi trên cửa sổ.
“Khách sạn không cho ngồi trên cửa sổ.” Tôi nói, đồng thời cũng buông tay xuống. Hắn đưa lưng về phía tôi, quay đầu liếc mắt một cái, hỏi: “Cô tới làm gì?”
Tôi chỉnh đốn suy nghĩ, nói: “Chuyện tối qua, cảm ơn nah.” Tôi đã nghĩ suót mấy tiếng. Cho du không thể làm hắn ghét tôi, nhưng cũng không thể làm hắn thích mình. Nếu là hắn chán ghét, cố ý chỉnh tôi mà nói, tôi cũng sẽ không dễ chịu. Còn nói tiếng cảm ơn, cũng là hẳn là đúng.
“Rồi sao?”
“Muốn xin lỗi anh, ngày đó những lời tôi nói này kia đều là bị dọa sợ mới có thể nói không lựa lời.” Dù là ai bị nói biến thái, quỷ, hận gì đó, đều sẽ không có được tâm tình tốt mà.
“Rồi sao nữa?”
“Uhm, tôi chính là nghĩ, tôi cảm thấy, chúng ta cũng không phải thực thích hợp. Anh nói coi, giờ ai mà còn nói chuyện đính thân từ bé. Nếu anh có thích ai, tôi cũng sẽ chúc phúc cho anh. Còn nữa, tiền đi học của tôi thật sự do bà anh cho; nên cho tôi mấy năm, khi tôi trở thành quản lý tôi sẽ trả lại có thêm lợi tức nữa.”
“Còn gì nữa không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã thay đồ xong, lấy cái thảm trắng nhỏ trên bậu cửa sổ xuống trải lên giường. Động tác nhỏ này của hắn tôi thật sự không hiểu. Khách sạn có rất nhiều đồ vật căn bản là không cần sửa sang lại, sẽ có phục vụ phòng sửa sang lại.
Ngay lúc tôi còn đang kinh ngạc hắn đã bước tới trước mặt tôi, tùy ý kéo tay áo nói: “Nếu hôm nay không có gì làm, cũng không cần ngủ bù thì đi xem căn hộ bên kia với tôi. Nhiều năm như vậy tôi không xem qua, chắc tốn nhiều công trang hoàng. Nếu cô mệt thì tôi sẽ tự mình đi. Chờ sửa sang xong thì cô qua xem.”
Hắn nói những lời này là có ý tứ gì? Nhà hắn ở cần trang hoàng muốn tôi đi xem?
“Không đúng không đúng, những lời ban nãy tôi nói ý tứ chính là... à, tôi, tôi, tôi, chúng ta coi như cái gì cũng không phát sinh, không có cái gì đính thân từ bé, không có...”
“Hôm qua cô uống vài giọt máu của tôi, là bỏ đi sao? Cô đúng là quá ngây thơ rồi.”
Hắn không nói cái này còn tốt, nói cái này tôi liền xù lông: “Anh cho rằng tôi muốn uống hả? Anh hại tôi ói tới rát cả họng. Tôi thật sự nghi ngờ rằng do máu anh mà tối qua tôi mới gặp quỷ.”
Ta gào thét, còn chưa xong thì nghe được tiếng đập cửa. Tôi cũng tức điên, trực tiếp duỗi tay mở cửa, ngoài cửa có một phục vụ, một bảo vệ và một quản lý.
Quản lý quay sang Tông Thịnh mỉm cười gật đầu nói: “Tiên sinh thực xin lỗi, thực tập sinh chỗ chúng tôi gây phiền toái cho ngài. Chúng ta cũng không có an bài cô ta vào phòng phục vụ khách. Nếu hành vi cá nhân củ cô ta làm ngài cảm giác không thoải mái, chúng ta lại lần nữa hướng ngài xin lỗi.”
Ý của quản lý là?!?!