Anh đặt tôi lên giường, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Anh lại đem nước cho tôi uống. Đến khi tay chân có cảm giác lại, tôi mới yếu ớt nói: “Suối nước nóng, vận động kịch liệt trong thời gian dài nên dễ bị thiếu oxy, tim đập gia tốc gì đó. Em không sao đâu, nghỉ ngơi chút là ổn.”
“Còn nói là học khách sạn quản lý đó, những việc cần chú ý này mà em không nhớ sao?”
“Có ai dạy cái này đâu, lúc trước em vô tình đọc thấy thôi, đâu nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vầy đâu.”
Thực ra, những chuyện lưu ý này luôn được ghi chú rõ ràng khắp khu nghỉ dưỡng, nhưng khi cao trào rồi, làm sao có thể nhớ kỹ đây. Mỗi năm ở suối nước nóng đều có khách gặp tình huống như vậy.
Tôi nằm ở trên giường, tim đập dồn dập, nhưng dưỡng khí đã đủ, hơi thở cũng dần bình ổn lại. Tôi nhìn Tông thịnh vẫn ngồi ở cạnh giường nhìn tôi lo lắng. Anh đặt tôi quấn trong chăn, nhưng mình lại vẫn… ở chỗ kia còn…Bắt gặp ánh mắt của tôi, Tông Thịnh lại có vẻ “hào hứng” trở lại, anh liền đứng lên, nói:
“Anh vào phòng tắm, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. Nha đầu, em thật đúng là yếu ớt, không thỏa mãn được anh.”
Nhìn anh xoay người đi vào phòng tắm, tôi nở nụ cười. Ban nãy, đang như vậy, không hiểu làm sao anh phát hiện ra tôi không ổn, rồi không hiểu sao lại có thể nhịn xuống, rút ra…Trong phòng tắm truyền đến tiếng gầm khẽ của anh, âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt. Tông Thịnh đôi khi thật khó mà lý giải. Anh thích cảm giác điên cuồng, thích mùi máu tươi, lại muốn tôi cùng tận hưởng như anh. Nhưng lúc này, lại không đòi hỏi tôi mà đi vào phòng tắm tự giải quyết.
Tôi thở dài, khẽ cau mày. Tôi chợt nhớ tới lúc tôi xảy ra chuyện, là lúc tôi thấy khuôn mặt kia. Tôi chắc chắn, là cùng gương mặt đã thấy lúc trước.
Nếu nói lần đầu tiên thấy là do tôi hoa mắt, vậy lần thứ hai thì sao? Mà cho đi là do tôi thiếu oxy nên hoảng hốt, khiến cho tôi hoa mắt, vậy tại sao hai lần hoa mắt đều thấy cùng một gương mặt. Thậm chí, tới cả trang điểm cũng không khác gì? Tôi đặc biệt nhớ rõ, vì ả ta trang điểm màu son đỏ đậm, nhìn vô cùng thô thiển. Hơn nữa, không phải là nhìn lén, mà là nhìn lom lom, quang minh chính đại nhìn, nhìn thẳng vào chỗ chúng tôi đang giao hòa cùng nhau. Đúng là đồ đàn bà biến thái. Ả không chỉ nhìn mà còn cười tà ác nữa.
Đúng rồi, Tông Thịnh vì sao lại không phát hiện ra ả? Trước giờ, dù là thính giác, thị giác hay khứu giác của Tông Thịnh đều vô cùng nhạy bén. Nhưng khi nãy lại không hề chú ý tới sự xuất hiện của người phụ nữ này. Khi đó, tôi thật sự muốn vỗ anh, để anh ngẩng đầu lên nhìn, nói không chừng anh có thể thấy ả ta.