Việc tôi khẩn trương rõ ràng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Tông Thịnh. Anh vẫn dáng vẻ ung dung: “Anh hôm nay vốn không định đi làm.”
Quả nhiên, khi vào nhà thì bà đã đang xem TV, vừa xem vừa cười ha hả. Ông thì ngồi bên bàn ăn, đeo kính xem báo cáo công ty.
Nghe tiếng chúng tôi vào, bà ngẩng lên nhìn rồi nói: “Hai đứa qua đây nào.”
Đây đúng là dáng vẻ muốn hưng sư vấn tội mà.
Tông Thịnh rề rề, vừa đi vừa nói:
“Con biết hôm nay ông bà muốn hỏi chuyện gì. Nếu bắt buộc phải nói ra nguyên nhân, thì con nói. Bức tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát đó là con nói Ưu Tuyền đi lấy. Vì khi đặt tượng trong văn phòng đã đưa con vào tình huống vô cùng nguy hiểm.
Con suýt chết đó bà ạ. Chiều hôm đó, con nằm trên nhà ông hết cả buổi, tới thở cũng không thở được. Bà cảm thấy Ưu Tuyền lấy tượng đó đi là sai sao? Hay là bà cảm thấy con nên để cho Tông Đại Hoành tra soát chuyện trộm Bồ Tát kia, rồi đưa con tới đồn cảnh sát?”
Bà chép miệng. “Kêu hai đứa qua đây thì đi qua đây. Chỉ là một bức tượng thôi mà! Cho đi là con đập nát, thì đã sao? Cùng lắm thì đền tiền là được chứ gì. Qua đây, bà có việc muốn nói với hai đứa.”
Nghe bà nói khiến chúng tôi có chút khó tiếp thu, hóa ra không phải tới nhà tìm chúng tôi hỏi tội sao?
Tôi vội đi tới, chỉ cần không phải hỏi tội là tốt rồi. Yên vị, tôi chờ bà nói chuyện. Lúc này Tông Thịnh mới đủng đỉnh đi cùng ông ra ngoài, tắt TV đi. Bà nói:
“Ưu Tuyền còn một học kỳ nữa mới tốt nghiệp nhỉ.”
“Dạ, tháng 7 năm sau ạ.”
“Ta đã thương lượng cùng mọi người ở quê rồi, hai đứa đã như vậy rồi thì nhân Tết năm nay về đãi tiệc luôn đi, đằng nào Tết cũng phải về quê vài ngày mà. Còn nếu như không thì Ưu Tuyền ở lại nhà, ba mẹ con bé cũng có ý kiến. Đãi tiệc rồi thì hai đứa ở cùng nhau cũng chả ai dám nói gì. Quan trọng nhất chính là, cũng tới lúc có con rồi. Nếu như qua năm mà có con, thì tới tầm tháng 11 sinh, khi đó Ưu Tuyền cũng đã tốt nghiệp rồi, Ưu tuyền, con nói đi!”
Bà nhìn tôi.
Nếu so ra thì bà gặp tôi còn nhiều hơn gặp Tông Thịnh nhiều, bà cũng biết tôi không dám cãi ý bà, bà hỏi tôi như thế thì tôi cũng chỉ có thể nói: “Dạ, được ạ.”
Tôi vừa đáp ứng thì bà tươi cười nói “Cháu dâu ngoan. Tông Thịnh, Ưu Tuyền đồng ý với bà rồi, con cũng đừng có ý kiến ý cò nữa. Bà bao năm ở trong thôn nên cũng lạc hậu. Trong thẻ có 50 ngàn tệ, Ưu Tuyền con cầm đi, mật mã là sinh nhật Tông Thịnh. Hai đứa coi cần mua thêm cái gì thì mua. Ảnh cưới nữa, chụp đi. Đồ đạc trong nhà ở quê cần mua thêm gì thì tự mua. Nhưng mà, Ưu Tuyền à, tiền sính lễ…”
“Con hiểu, con hiểu mà.” tôi vội đáp. Lúc trước, bà đã cho nhà chúng tôi 60 ngàn tệ, giờ mà đòi sính lễ nữa thì thật không phải, cho dù có, cũng chỉ lấy lệ thôi.
Bà vỗ vỗ bên cạnh, bảo tôi ngồi xuống cạnh bà. Tông Thịnh có vẻ không theo kịp tiết tấu của đám phụ nữ, cũng bị ông kêu vào trong bếp.