Tính tiền xong thì Tông Thịnh đã cùng Ngưu Lực Phàm đi ra xe. Tôi chậm rãi đuổi theo, quay đầu lại nhìn thấy Ngưu tiên sinh vẫn còn ở kia cúi đầu, xoa mày.
Đến gần, tôi nghe Ngưu Lực Phàm nói: “Bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Hôm nay hắn cũng đi xem Ưu Phẩm và Sa Ân. Tôi tin hắn trong lòng đã hiểu rõ sự việc là thế nào. Những chuyện này, nếu thật sự có kinh nghiệm thì nhìn là hiểu cả. Tôi nghĩ có lẽ trước đây Thẩm gia và Lão Bắc cũng không nói thật với hắn, nên giờ hắn mới khó xử tới vậy. Hy vọng những lời này của chúng ta có thể giúp cho hắn bình tâm suy xét lại.”
“Nhưng nếu hắn vẫn quyết định cản đường chúng ta thì làm sao?” Ngưu Lực Phàm hỏi, “Còn nữa, hắn họ Ngưu, lỡ như có quan hệ gì với ông nội tôi, lỡ mình làm không tốt thì bọn chúng thật có thể tái hiện đại trận kia lúc trước đó.”
Tông Thịnh cũng do dự, rút một điếu thuốc đưa cho Ngưu Lực Phàm, cũng rút một điếu cho chính mình: “Nếu thật thế, anh tính sao?”
“Hừ, có lẽ tôi về quê hỏi thăm xem, coi có phải họ hàng không, nếu đúng… thì tìm cách kể lể ra, để người ở quê hàng ngày tới quấy nhiễu chút. Mấy người chú bác của tôi cậu biết rồi đó, bình thường không có gì thì vẫn ổn, nhưng một khi có liên quan tới tiền nong thì y như là được tiêm máu gà ấy, làm phiền không thấy mệt.”
Tông Thịnh rít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Nếu thật sự là vậy, có lẽ tìm thời gian nào đó… giết hắn. Nước cờ này của Lão Bắc cái sai lớn nhất là xem nhẹ Ưu Tuyền, lão cảm thấy Ưu Tuyền nhất định lúc này sẽ rời khỏi tôi. Cái sai thứ hai là đánh giá cao Ngưu tiên sinh này, mà cũng từ việc này cho thấy lão thật sự lo lắng mình không thể cáng đáng nổi, phải tìm kẻ chết thế cho bản thân.”
Bọn họ lên xe, tôi cũng lên xe Tông Thịnh. Trời tối rồi, xe chạy thẳng về hướng nhà chúng tôi. Tông Thịnh không nói gì, tôi nhìn quanh, đường sá đã vắng tanh, suy nghĩ rồi tôi hỏi: “Anh tính giết Ngưu tiên sinh kiểu gì? Đừng để cho mình phải vao tù đó.”
“Anh tự có cách. Lần trước bị cảnh sát hỏi cung mấy tiếng đồng hồ, anh xem như lĩnh giáo. Làm gì muốn tới lần nữa chứ. Còn vào đó nữa thì không phải anh giết cảnh sát, chính là cảnh sát giết anh.”
“Chúng ta không thể đi tìm Lão Bắc sao, biết đâu Lão Bắc có thể thay đổi chủ ý thì sao?”
“Ai cũng có khả năng thay đổi chủ ý, chỉ có Lão Bắc không có khả năng. Năm đó, lão nhìn Ngưu gia gia thiết kế đại trận. Lòng tham đã nổi lên. Lão đã nỗ lực nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy sắp đến thời khắc cuối cùng rồi, ai cũng có khả năng sẽ vứt bỏ, nhưng lão tuyệt đối không có khả năng. Lão dù cho phải mất mạng cũng sẽ không bỏ qua.”
“Có đôi khi em thật sự cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ là một tòa nhà lớn thôi mq2, mình vác theo thuốc nổ đem phá tung là xong. Được vậy thật tốt.” Tôi thở hắt ra, nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài cứ thế trôi về phía sau. Tôi có cảm giác rất mệt mỏi. Đồng thời, tôi cũng tự nhủ thầm: “Mệt mỏi quá, còn có hai tháng, liệu mình có thể chống được hai tháng hay không? Nói không chừng chưa được thì mình đã chết rồi.”
Ý niệm này vừa ló ra, tôi giật mình ngồi thẳng dậy, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết, cho dù bọn họ nói tôi sắp chết, nhưng Tông Thịnh đã nói tôi sẽ không chết, thì trong lòng tôi hoàn toàn tin như vậy. Tại sao bây giờ ý niệm này lại xuất hiện trong đầu tôi?
“Làm sao vậy?”
Có lẽ do tôi đột nhiên ngồi thẳng dậy gây chú ý, Tông Thịnh duỗi cái tay tới, xoa xoa đầu tôi hỏi. Tôi vội quay sang cười với anh, khó khăn cười nói: “Không, không có việc gì. Chỉ là, chỉ là, vừa rồi nhìn ven đường thấy ma, em sợ!”