Tiểu quỷ sau cùng cũng nói: “Là một người mặc đồ đỏ, có đôi mắt cá chết, hắn còn ăn quỷ khác nữa!”
Tông thịnh đem cây âm hương trong tay xoay hai vòng rồi cắm lại vào trong bát nhang.
“Cứ ở đây hôm nay đi, mai tao đưa đi.”
Tông Thịnh đứng lên, tôi vừa muốn trốn đi thì đã bị hắn túm lấy tay kéo lên lầu. Lúc bị kéo đi tôi còn vội nói: “Dưới nhà còn chưa đóng cửa sổ.”
“Có nó ở đó, em cảm thấy có người có thể vào sao? Đừng xem thường nó, nó vừa là quỷ thai, vừa bị mẹ tự tay trấn nước, còn ăn chính cuống rốn của mình... tiểu quỷ này nếu không ai quản thì... mẹ nó, còn có gia tộc nhà mẹ đẻ của hắn, chắc chẳng còn ai sống sót đâu.”
Nghe xong, trong lòng tôi khá nặng nề. Khi tôi học cấp ba, trong lớp có một bạn học, mẹ mang thai. Lúc này cô ấy đã 18 tuổi mà mẹ lại còn mang thai. Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, có điều kiện thì cứ sinh thôi, nhưng không biết tại sao, cô ấy lại trèo lên nóc chung cư mà ép mẹ mình phải phá thai, nói rằng nếu vẫn sinh ra thì cô ấy sẽ tự sát.
Ngày mà đứa bé được sinh ra cũng là ngày chết của cô ta. Tuy thầy cô và bạn bè đều khuyên nhủ, hy vọng không làm ảnh h ưởng tới việc thi đại học của cô ấy, nhưng sau cùng, trước ngày cô ấy thi đại học một tuần thì mẹ cô ấy vẫn phải đi phá thai ở tháng thứ năm.
Chính là, ngày thi đại học, chính là thất đầu của đứa bé, cả nhà chở cô ấy đi thi thì gặp tai nạn, một chiếc xe tải lớn lật nghiêng đè trúng xe nhà của họ dập nát. Một nhà cả ba người, có cả mẹ cô ấy đều chết.
Các bạn đều nói, không chừng là đứa bé quay trở về trả thù cả nhà.
Tôi đang nghĩ thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, là Lan Lan gọi tới. Tôi nghĩ thầm, không phải cô nàng định tìm Tông Thịnh chứ. Quan hệ giữa tôi và cô nàng đã rất tốt, tới mức nếu không có việc gì thì cũng rất hiếm khi gọi cho nhau.
”Lan Lan, cậu...”
Tôi chưa nói xong thì cô nàng đã khóc rống lên. “ưu Tuyền, mau tới nhà tớ đi, tớ xin cậu đó.”
“Lan Lan, cậu sao vậy, đừng khóc mà. Sao vậy?”
“Hu hu, mau tới đây đi. Cả nhà tớ... tớ... hình như có chuyện rồi.”
Tôi cau mày, vừa nãy chúng tôi đưa cô ây về rồi mới về nhà. Hơn nữa, tính tới tính lui mới chỉ có hai ba tiếng đồng hồ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Bất quá, nghe tiếng Lan Lan khóc lóc, tôi nghĩ cô ấy cũng không phải đang đùa với tôi, hơn nữa cô ấy còn n ói hôm nay ở nhà một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì không phải cô ấy thật đáng thương sao?
Tôi vội nói: “Được rồi Lan Lan, bọn tớ sang ngay. Tông Thịnh ơi...” Tôi vừa gọi thì nghe cô nàng vội nói
“ưu Tuyền, Ưu Tuyền, đừng gác máy, cứ nói chuyện với tớ đi, nếu không... nếu không...”
“Không sao, không sao, bọn tớ sang tới ngay. Tông Thịnh ơi, lập tức qua nhà Lan Lan nha, hình như cô ấy có chuyện, cứ khóc...”
Trên mặt Tông Thịnh có vẻ không vui nhưng tôi đã nắm tay hắn lôi ra ngoài. Cũng may trải qua việc của tiểu quỷ, trễ như vậy nhưng chúng tôi vẫn chưa thay đồ, có thể trực tiếp đi ra ngoài luôn.
Lên xe, Lan Lan vẫn tiếp tục nói với tôi, nói rằng trong phòng cô ấy có cái gì, nói muốn ăn gì với tôi, hoặc cùng tôi mắng bạn trai cũ, nhưng không hề nói với tôi vì sao cô ấy khóc. Nếu không phải nghe giọng cô ấy vẫn đang run rẩy tôi chắc sẽ cảm thấy cô ấy đang trêu tôi.
Hơn 40’ sau chúng tôi đã tới nơi. Nhà bọn họ cũng là một căn nhà thật cũ, đường vào nhà tuy rằng có đường đèn, nhưng là đèn đường đều đã hỏng rồi. Cũng không ai sẽ đến nơi này sửa chữa.
Con đường nhỏ, gồ ghề, lỗi lõm chỉ đủ cho một xe vào. Khi Tông Thịnh lái vào hắn phải thật sự cẩn thận, vậy mà còn nghe hắn cười nói “Lỡ có xe từ trong ra có lẽ chúng ta phải lùi xe lắm đây.”
Xe dừng trước cửa nhà, tôi nói vào điện thoại: “Lan Lan, bọn tớ tới rồi, mau xuống mở cửa.”
“Tớ, tớ kh ông dám xuống, Ưu Tuyền, cậu đá cửa vào là được.”
“Rốt cuộc sao lại thế này! Lan Lan……”
Tông Thịnh đã trực tiếp một chân đá tung cửa. Tôi đang nghe điện thoại, hét to: “Tông Thịnh, anh sao lại... điện thoại hết pin.” Nãy giờ nói chuyện hơn 40’ rồi còn gì. Tôi cất điện thoại, đi theo Tông Thịnh vào nhà, vừa đi vừa hô: “Lan Lan, Lan Lan, chúng ta vào được rồi! Trời ạ, ba mẹ Lan Lan đừng có về ngay lúc này nha, nếu về thật kh ông biết giải thích thế nào. Mà cửa gì đá cái đã mở rồi.”