Xe dừng trong sân một lúc, Tông Thịnh vừa khóa xe vừa hỏi tôi:
“Em có số điện thoại của Thẩm kế Ân không? Gửi tin nhắn cho hắn, nói hắn tôi đồng ý làm, chuẩn bị sẵn 500 ngàn.”
Tôi đứng cạnh bên xe, cong môi: “Anh vừa mới khỏe lại đã tính chuyện đi đánh nhau?! Sao không cẩn thận mà nghĩ là anh khỏe thì người ta cũng cường đại hơn, anh cũng đâu cần gấp đến vậy.”
Hắn cầm chìa khóa xe trong tay, sững người một chút: “Đây là em quan tâm tôi sao?”
Tôi nóng mặt lên tức giận nói: “Tôi còn mong anh bị ăn luôn đó, hừ!” Tôi dậm chân đi vào nhà, tay cầm chìa khóa mở cửa đi vào. Trong nhà cũng không phải hoàn toàn tối mà ánh đèn đường rọi vào xuyên qua cửa sổ phòng khách, ánh sáng cũng quỷ dị, làm tôi thấy những cây xanh không có gió mà lại đong đưa. Trong phòng lại khá lạnh, như thể có gió lạnh, không, là âm phong thổi tới.
Tôi dừng chân, cứng người lại. Tông Thịnh đi tới phía sau, đẩy tôi nói: “Vào đi!”
“Bên trong, có quỷ!” Là trực giác, từ sau khi Tông Thịnh xuất hiện, trực giác của tôi rất nhạy, thật sự rất nhạy và chuẩn xác.
Tông Thịnh đi vòng qua tôi, đi thẳng vào phòng khách mở đèn lên.
Giờ tôi mới hiểu vì sao người ta hay dùng đèn chùm, chính là ánh đen thật ấm áp, không phải sáng choang, mà là ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
Hắn đi ra phía cửa sổ, cúi người nhặt đồ dưới đất lên. Ở góc nhìn lúc này tôi không nhận ra hắn nhặt cái gì lên, nhưng nhìn biểu hiện của hắn không có gì bất thường nên chắc cũng không phải là cái gì nguy hiểm.
Tôi cũng vào nhà, thấy được thứ hắn cầm trên tay, vậy mà… vật nhỏ đó lại là bức tượng tiểu quỷ đang ăn cuống rốn của mình.
Tôi thiếu chút nữa thét lên, đứa nhỏ này… rõ ràng tôi nhìn thấy nó đã bị che kín mắt, còn bị trùm khăn đỏ, còn bị cột chặt lại khóa trong tủ quần áo, sao lại ở ngay chỗ cửa sổ phòng khách?
“Nó?! Có người vào đây.”
Tông Thịnh không nói gì, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu hai, đứng trước cửa tủ quần áo, cẩn thận đưa tay rút ruột chì ra. Ruột bút chì còn nguyên! Chẳng lẽ… con quỷ trong tay hắn không phải là cái kia sao?
Tôi núp sau lưng hắn, nhìn hắn mở cửa tủ quần áo, kéo ngăn kéo ra, tấm vải đỏ nhăn nheo rơi dưới sàn tủ. Nhưng không thấy tiểu quỷ kia.
“Làm sao nó ra ngoài được? Không cần mở cửa tủ mà vẫn ra ngoài được sao?”
“Xem ra đối thủ của chúng ta rất lợi hại đó,” Tông Thịnh rốt cuộc đã mở miệng. Tủ quần áo không cần mở mà tiểu quỷ đã chạy ra ngoài, đồng thời camera theodõi cũng không thấy ai vào đây, nhưng nó xuất hiện dưới gầm giường chúng ta,
Tông Thịnh nhìn tiểu quỷ trong tay nói: “Tâm sinh tướng, đứa nhỏ này khi mẹ nó mang thai đã nói những lời rất tệ khiến nó vừa sinh ra đã mang theo oán hận, không biết nó có phải do Thẩm Kế Ân làm không? Xem ra đúng là tôi đã xem nhẹ gã. Thôi thì, tôi mới vừa khôi phục vẫn không nên đi khách sạn tìm hắn, vẫn nên tìm hiểu thêm đã.”
“Tướng từ tâm sinh? Thật sự có thể nhìn mà đoán được sao?”
TônG Thịnh ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Trẻ con từ khi còn trong bụng mẹ cũng có thể định hình đó, nếu như người mẹ nói với con những lời cừu hận thì dù đứa trẻ không hiểu hết nhưng vẫn cảm nhận được. Những thứ đó sẽ ảnh hưởng đến nhân dạng của nó. Đứa trẻ khi sinh ra trong gia đình phú quý sẽ khác, mà sinh ra trong gia đình nghèo khó sẽ có dạng khác. Trước đây từng có một cặp song sinh, lúc sinh ra giống nhau như đúc, một đứa được nhà có tiền nhận nuôi, một đứa được để lại trong nhà gia cảnh bần hàn nuôi. Hơn hai mươi năm sau đứa bé ở nhà giàu bị bệnh bạch cầu, muốn tìm người anh em sinh đôi trước đây để chữa, khi tìm được mới phát hiện hai anh em vậy mà trông khác nhau hoàn toàn. Đây là sự thật. Cặp sinh đôi đó tôi cũng từng gặp qua, nếu không phải do xét nghiệm AND thì cũng không ai dám nói hai người họ là anh em ruột song sinh.”
“Hóa ra mấy cái film kêu sinh đôi bị lưu lạc này sau đó được kẻ có tiền thuê để giả mạo này nọ là xạo sự ha.” Tôi thấp giọng nói, phim ảnh đúng là làm người ta hiểu lầm.
Tông Thịnh đứng dậy cầm tiểu quỷ xuống nhà, vừa đi vừa nói: “Em ngủ trước đi, anh đi xử lý chút việc.”
Nhìn hắn đi xuống nhà, tôi trong lòng cứ thấy gai gai. Tôi luôn có cảm giác nếu tôi ở lại đây một mình, nếu trong tủ nhảy ra một con tiểu quỷ nữa thì tôi biết phải làm sao? Nhưng ngữ khí của Tông Thịnh vừa rồi rõ ràng là không cho tôi đi theo xuống dưới.