Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 464: Chương 241-1




Tông Thịnh vốn đang định đứng lên lại ngồi xuống, Ngưu Lực Phàm cũng hộp cơm, nhìn tôi.

Tôi thở dài một hơi mới kể lại chuyện hôm nay đã gặp ở khách sạn Sa Ân, bao gồm cả việc tôi nhìn thấy người con trai đang mất tích kia.

Tông Thịnh nghe tôi nói xong thì lấy chiếc điện thoại đơn giản hôm nọ ra lại, chính là máy có gắn sim nghe lén. Anh nói: “Hôm nay anh nghe lén một máy, thấy người gọi tìm Thẩm Kế Ân. Anh đoán là số này chính là của Lão Bắc. Lão Bắc nói chuyện với Thẩm Kế Ân, bảo gã không được mềm lòng với Thẩm Hàm. Chỉ cần đi sai nước cờ này thì trận sẽ bị anh phá. Thẩm Kế Ân cũng nói rằng chẳng ph ải anh là đồ đệ của lão sao, sao có khả năng phá được trận mà lão bày?! Từ cuộc đối thoại của bọn chúng, chúng ta có thể khẳng định, Lão Bắc đang có ý định thay đổi trạng thái của trận, và qua việc Lão Bắc dặn dò Thẩm Kế Ân có thể thấy gã vẫn quan tâm tới em gái của mình.”

“Lão Bắc vì sao muốn hại Thẩm hàm?” Ngưu Lực Phàm đột nhiên nói thật to, “Cô ấy cái gì cũng không biết, cũng chẳng làm được gì, vì sao bọn chúng phải hại cô ấy? Tới đi học cũng không cho đi, bọn chúng còn là người sao?”

“Ngưu Lực Phàm, anh bình tĩnh đi đã, chúng ta chẳng phải đang bàn cách cứu Thẩm Hàm ra sao?” Tôi nhắc hắn, còn đưa tay kéo hắn ngồi xuống. Còn bảo là không quan tâm Thẩm Hàm, đã kích động tới mức này còn gì nữa.

Ngưu Lực Phàm ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng lo lắng, Tông Thịnh tiếp tục nói: “Hiện tại, chúng ta có thể giả thiết một chút, đại trận này đã bắt đầu và được chuẩn bị từ trước khi anh và Thẩm Kế Ân ra đời. Anh được sinh ra, thậm chí cả việc ra đời của Thẩm Kế Ân đều là vì đại trận này. Thẩm Kế Ân cùng Thẩm Hàm tuổi tác cách xa rất nhiều, cũng có khả năng, Thẩm Hàm cũng là bị thiết kế sinh ra. Nhưng lúc trước vì sao vẫn luôn mặc kệ cô ta, giờ lại nhốt lại, đó mới là điều chúng ta cần tìm hiểu nhất hiện nay…”

Tông Thịnh còn chưa nói xong, Ngưu Lực Phàm đã đứng lên: “Tôi muốn tới Sa Ân xem sao, tôi không tin bọn chúng có thể nhốt người như thế.”

“Anh ngồi xuống! Bình tĩnh một chút đi!” Tôi nói, lại kéo Ngưu Lực Phàm ngồi xuống.

Tông Thịnh vỗ vỗ Ngưu Lực Phàm: “Anh thật sự nghĩ về Thẩm Hàm?”

“Vô nghĩa!”

“Vậy, trước hết là cô ấy đang có thai với anh, cứu ra rồi sao nữa?”

“Cùng lắm thì tôi nuôi, cô ấy thích thì cứ đi, đi với mẹ cô ấy, tôi không ngăn cản.”

“Vậy anh an phận chút đi. Bọn họ có thể nhốt Thẩm Hàm, khẳng định không phải xuất phát từ cái gì thân tình. Anh hiện tại đi, chính là tìm chết. Đi vào khách sạn Sa Ân, bọn họ có thể có rất nhiều cách khiến cho anh chết ngoài ý muốn, làm cho cảnh sát không có một chút biện pháp nào xử lý.” Tông Thịnh nói, “Trước hết, anh phải vững vàng chút đi, đã nhiều ngày như vậy bọn chúng cũng không có làm gì Thẩm Hàm, có lẽ sẽ không có động thủ trong thời gian tới. Hơn nữa, anh cũng đừng quên, Thẩm kế Ân cũng còn đó. Lúc trước mẹ gã muốn đưa Thẩm Hàm đi, cũng là gã nói để em gái lại, mặc kệ tâm tư khi đó của gã là gì, nhưng gã vẫn quan tâm chăm sóc em gái bao năm qua.”

“Nhưng mà bọn chúng không thể nhốt cô ấy như vậy, còn không cho đi học nữa.”

“Nếu bây giờ anh qua đó, anh có thể đảm bảo mình có thể đưa Thẩm Hàm ra ngoài mà an toàn sao? Nếu làm không được thì không cần đi. Cô ấy đang ở đó an toàn, anh vừa đi thì cô ấy không còn an toàn nữa thì sao?”

Tông Thịnh nói, khiến Ngưu Lực Phàm chịu nghe lời, Ngưu Lực Phàm nằm xoài trên trên sô pha, tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài sườn sượt.

Ngưu Lực Phàm rời đi lúc nào tôi cũng không biết. Tôi còn ở trên phòng dọn dẹp, cũng tìm hai cái phiếu giảm giá ở suối nước nóng. Tôi còn nhớ tối qua đặt trên tủ đầu giường, sao giờ lại tìm không thấy đâu.

Tôi còn đang mải tìm thì Tông Thịnh đã lên lầu.

Anh đứng ở cửa phòng nhìn tôi mà không vào. Tôi nhìn rồi hỏi: “Ngưu Lực Phàm về rồi sao?”“Ừ, ngày mốt là Đại hàn, hắn phải đi chuẩn bị việc dời mộ. Chúng ta hôm đó cùng đi qua đi, hắn còn phải làm nhiều thứ lắm. Thực ra mọi việc với hắn có chút gấp. Ban đầu tính toán chỉ bốc mộ, xong thành ra dời mộ nữa, còn phải tìm người phụ thêm. Mà em đang tìm gì thế?” Tông Thịnh hỏi.

Tôi quỳ trên mặt đất, kéo tủ đầu giường, nhìn xem phiếu giảm giá suối nước nóng có phải rơi đằng sau khe không.

“Tìm đồ đó. Rõ ràng đặt ở đây mà. Chẳng lẽ em để ở chỗ khác sao?” Tôi lầm bầm lầu bầu. Phía sau đột nhiên có cổ hơi thở vây quanh, tôi biết là Tông Thịnh liền ở phía sau. Anh bước đi không bao giờ có tiếng động, tay anh đặt trên đất, trên cơ bản là hoàn toàn ôm lấy tôi, ở bên tai tôi hỏi: “Tìm cái này à?”

Tay anh từ phía sau, duỗi tới, tôi nhìn lại, hóa ra là hai phiếu giảm giá của tôi. “Đúng rồi!” Tôi vui vẻ nhận lại, đứng lên.

Nhưng với tư thế của hai chúng tôi bây giờ, tôi vừa bật dậy thì đỉnh đầu đập luôn vào cằm Tông Thịnh khiến anh rên lên một tiếng. Tôi lại ngồi thụp xuống, nhưng hậu đậu ngã nhào xuống đất, cũng may tay kịp chống trên đất nên không tới mức mặt hôn sàn nhà.

“Này, anh làm gì vậy?”

Anh không đứng dậy mà lại đè xuống, ép tôi xuống nền nhà, “Hai cái vé giảm giá này ở đâu ra?”

“Đứng lên đã, mặt đất lạnh.”

“Có thảm rồi. Từ đâu ra?”

“Bạn học cho, cậu ta thưc tập ở khách sạn suối nước nóng. Đứng lên!” Tôi bất an vặn vẹo. Tư thế này thật quá này nọ.

Tối đó bao nhiêu là đau đớn tôi không quên, tuy là vừa đau đớn nhưng lại vừa vui sướng, tuy nhiên, tôi vẫn sợ. Cảm giác như mình không còn là chính mình.