Sáng sớm Ngưu Lực Phàm đã chở người ra sân bay, lúc chúng tôi tới nơi thì phía Ngưu Lực Phàm cũng đã tới nơi, bất quá, lần này không phải là xe của hắn mà là chiếc Mitsubishi của Thẩm Hàm đại tiểu thư.Xe ngừng lại, Ngưu Lực Phàm sắm nắm đi lấy hành lý. Chúng tôi cũng bước tới chào hỏi cùng dì. Tông Thịnh không nói chuyện, nhưng khi tới gần dì tôi có thể cảm giác được dì có chút dè chừng Tông Thịnh, có lẽ đối với buổi tối hôm đó có chút sợ hãi.
Ngưu Lực Phàm gọi to: “Tông Thịnh, qua đây phụ tôi một tay nào.”
Tôi nhìn Ngưu Lực Phàm tay xách nách mang, chắc đây là quà cáp mà dì mua tặng bạn, chắc là nặng trĩu rồi. Không biết có lố cân nặng hay không nữa.
Tông Thịnh vòng qua xe, hỗ trợ hắn một tay. Từ lúc vào sân bay tới tận khi tiễn xong, biểu hiện của Thẩm hàm vô cùng lãnh đạm
Tình cảm của cô nàng với mẹ cũng chẳng có bao nhiêu, dù là lần đầu tiên đi mua sắm cùng mẹ, biểu hiện cũng thế này.
Dì nhìn thái độ của Thẩm Hàm thì quay sang tôi nói: “Mọi người là bạn của Thẩm Hàm, cảm ơn các cháu trước giờ luôn chiếu cố con bé, hy vọng là sau này cũng vậy. Tôi sẽ mau chóng đưa con bé đi.”
“Được rồi mẹ, ai biết anh có đồng ý hay không?”
Mặt mẹ Thẩm Hàm sa sầm, “Ta không cần hắn đồng ý. Ta đã phải hối hận một lần, không thể để cho mình lại hối hận một lần nữa. Thẩm Hàm, mẹ thật sự hy vọng con có thể bình an vui sướng. Đợi mẹ tìm được trường học tốt, cũng có thể có bạn trai tốt nữa.” lúc mẹ Thẩm Hàm nói những lời này, ánh mắt quay sang nhìn Ngưu Lực Phàm. tôi nghĩ, Ngưu Lực Phàm hôm nay đã thật đủ đau thương.
Rốt cuộc, người đã tiễn đi, tôi nhìn Thẩm Hàm, Thẩm Hàm trái lại hỏi: “Nhìn cái gì?” M e o M u p _g a c s a c h * c o m_F a c e b o o k
“Em thật sự không buồn khóc khi mẹ đi à?”
“Khóc cái gì? Loại nữ nhân này không đáng để em khóc. Bà ta là thấy em đã lớn nên nghĩ tới đền bù thôi. Tưởng là em không biết không hiểu gì sao? Chín năm trước, không có dũng khí dẫn em đi, hiện tại trở về đền bù cái gì? Ai hiếm lạ bà ta!” Cô nàng xoay người liền đi, Ngưu Lực Phàm vội đi theo.
Tôi thở hắt ra một hơi dài, chậm rãi đi ra ngoài. Tông Thịnh sóng bước bên cạnh tôi. Chúng tôi muốn để thời gian cho Ngưu lực Phàm an ủi Thẩm Hàm. dù sao cũng chỉ là một cô bé ở tuổi vị thành niên, mẹ vừa rời đi, tuy ngoài miệng vẫn cứng rắn nhưng trong lòng có lẽ đang khóc ròng.
Nhưng điều khiến chúng tôi bất ngờ là khi ra tới nới thì thấy Ngưu lực Phàm đứng như trời trồng ở bãi đỗ xe nhìn theo chiếc Mitsubishi rời đi, rồi chạy theo,vừa chạy vừa la: “Thẩm Hàm! Lần sau em đừng có mà ngồi xe anh nữa!”
Hắn la hét làm mọi người xung quanh quay lại nhìn, hắn cũng thấy mất mặt nên cúi gằm đầu xuống.
“Vừa lúc thích hợp.” Tông Thịnh thấp giọng nói.
Chúng tôi lái xe lại gần Ngưu Lực Phàm, hắn vẫy vẫy tay, xe dừng hắn lên xe, không nói một lời, thậm chí ngay cả một lời quở trách Thẩm Hàm đều không có.
Tôi cười nói: “Ngưu Lực PHàm, đừng như vậy, chuyện Thẩm Hàm muốn xuất ngoại cũng không phải một ngày hai ngày là có thể xong. Nghe nói thủ tục rất khó, cho dù làm visa du lịch cũng phải mất vài tuần. Trong vài tuần đó anh thu phục cô nàng, để cô nàng nhất định không rời xa anh.”
“Phỏng chừng không có khả năng.” Hắn nói.
Tông Thịnh lại đổ them dầu vào lửa: “Tự mình hiểu rõ đó! Thôi đi nào, đi chợ mua đồ về nấu ăn. Tối nay ăn cơm ở nhà tôi đi. Vài ngày không về nhà ngủ rồi.”
Ngưu Lực Phàm nhoài người tới phía trước hỏi: “Vậy ngủ ở đâu?”
“Anh cho rằng có mình anh bận rộn sao? Bên này tôi thức trắng hai đêm đó, có chút việc tôi muốn nói với anh.”
Lúc đi chợ mua đồ ăn, hai gã đàn ông đó còn mua thêm bia.
Đã cuối thu, buổi tối trời se lạnh nhưng ban ngày vẫn khá oi bức.
Giữa trưa về tới nhà, ba người chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị cho bữa tiệc lớn của mình. Lúc đầu, là cả ba, nhưng được mười phút thì gã đáng ghét Ngưu Lực Phàm bảo mình là khách, lên phòng khách xem TV. Hơn nữa, rõ ràng Tông Thịnh nấu ăn ngon hơn hắn nhiều, có tôi phụ bếp là đủ rồi, hắn cần nghỉ ngơi một lát.
Ngưu Lực Phàm ra khỏi bếp, chỉ còn lại tôi và Tông Thịnh bên trong. Tông Thịnh bao năm qua sống ở ngoài nên nấu ăn quả thật không tồi. Tôi cũng thuận miệng nói: “Lần sau, mời ông bà sang đây anh nấu cho ông bà ăn đi, chắc ông bà sẽ vui lắm.”
“Nếu ông bà lại đây thì tới cơ hội bước chân vào bếp của anh cũng không có. Bà nội anh quá cường đại mà. Bột!”
“Không có, trong nhà không có.”
“Anh mới mua xong, em tìm trong túi xem.”
Tôi vội tìm trong túi, chưa tìm được thì một đôi tay đã ôm vòng lấy tôi từ phía sau, thì thầm bên tai: “Mùi máu tươi trên người em đã biến mất rồi.”
Tôi cứng người, lập tức hiểu rõ ý người kia là gì. “Còn mà!”
“Đừng gạt anh, vô dụng.”
“Cho em một ngày ổn định đi, thứ này, em là phụ nữ em hiểu hơn anh mà.”
Anh hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Em sợ à?”
“Không phải, uhm, em muốn nói rõ với anh, dù sao cũng không được!”
Tôi quay người lại, nhìn anh, anh mím chặt môi, nhìn lại tôi: “Vì sao lại cự tuyệt?”