Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 372: Đại Kết Cục 3




Tôi  nhắm mắt lại, bên tai vẫn nghe thấy âm thanh, trong đầu vẫn hình dung ra những hình ảnh đó, mọi thứ như khắc ở trong đầu tôi vậy. Bên tai nghe tiếng Lão Bắc: “Giết nó đi, nó đối xử với cô như vậy, cô hoàn toàn có thể giết hắn. Nhìn đi, coi nó tra tấn cô ra sao. Nó không phải là người mà, móng tay nó đó, móc một cái là lủng cổ, hàm răng nó có thể xé nát da thịt cô.” 

“Không! Tông Thịnh sẽ không! Tông Thịnh sẽ không! Tông Thịnh sẽ không!” 

“Cô đang chờ cái gì? Xem kỹ đi nó làm gì cô?” 

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh trên xe lần trước, chúng tôi đưa anh ra ngoài, nhưng anh bạo tẩu, đè tôi ở trên xe, không quan tâm không màng tới tôi, tôi cố giãy dụa và phản kháng, nhưng anh vẫn tiến vào cơ thể tôi, điên cuồng phát tiết khiến cho tôi bị thương nặng. 

Tôi lại cảm thấy đau toàn thân như thể lại trải qua việc đó một lần nữa, thật sự đau quá! Đau tới mức thở không nổi, đau đến mức mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi, giống như sắp chết đi vậy. 



“Tại sao?” Tôi cố gắng rên rỉ, “Vì sao bắt tôi thể nghiệm lại những thống khổ này, rõ ràng mọi chuyện đã qua rồi… qua rồi… chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc ở bên nhau.” 

Trong đầu tôi truyền tới giọng của Lão Bắc: “Trên đời làm gì có chuyện tốt tới vậy.” 

Trong đầu tôi chuyển sang hình ảnh tôi một mình ở trong bệnh viện, bị sảy thai, Tông Thịnh thì rời đi. Tôi một mình dựa vào tường bệnh viện, trượt xuống khóc đến không thở nổi, anh vẫn cương quyết rời đi.  

“Nó căn bản là chẳng quan tâm mà, nó tới gần cô, chỉ vì muốn hấp thụ hơi thở của cô, vì muốn khống chế được bản thân thôi. Nó có quan tâm gì cô đâu.” 

Năng lượng u oán bị phóng đại! Trước đây tôi từng nghe Tông Thịnh nói, khi quỷ thai bị biến thành mắt trận trong kết giới của Sa Ân thì chỉ còn con đường không ngừng lặp lại những thống khổ và oán hận. Loại thống khổ và oán hận này vĩnh viễn không được giải thoát, không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể ở đây mang những thống khổ và oán hận không ngừng tích tụ và phóng đại lên. 

Tôi có cảm giác hiện tại tôi giống như vậy. trong bóng đêm, tôi chỉ toàn nhìn thấy những đau khổ, sợ hãi mà mình đã trải qua. Hơn nữa, cảm giác này càng lúc càng phóng đại, cắn nuốt lấy tôi. 

Vì sao mà chỉ thấy những thứ này, còn những kỷ niệm giữa tôi và Tông Thịnh thì lại không thấy đâu?? 

Thậm chí, tôi lại trải qua cảm giác khi Tông Thịnh rời đi, tôi một mình ở lại khu mỏ đối diện với lời chửi bới và đánh đập của người trong thôn. Bụng tôi lại đau, đau quá, cơn đau như lại bị đạp vào bụng một lần nữa. tôi muốn trốn, nhưng xung quanh chỉ là bóng đêm, hai chân tôi như bị trói chặt vào mặt đất, không thể di chuyển? vì sao anh lại rời đi? Vì sao để tôi lại một mình đối mặt với mọi thứ? Chẳng lẽ, anh lợi dụng tôi suốt bao lâu nay sao? 

Hình ảnh lại thay đổi, anh đứng trước mặt tôi, gào lên: “Tao là quỷ thai! Tao không nên sống trên thế giới này! Con trong bụng mày là đồ nghiệt chủng! Không phải của tao! Không phải! Tao là quỷ thai, làm sao có thể có con được?” 

Bụng tôi đau quá. Vì sao anh lại nghi ngờ đứa nhỏ này? Vì sao không tin tôi? Vì sao không nhận con? 

Máu, tôi bị sảy thai sao? 

Vì đau, tôi ngã xuống mặt đất. Lạnh quá, mà Tông Thịnh đang đứng bên cạnh tôi gào thét bất ngờ lại đạp chân vào bụng tôi. 

Đau! 

Tôi không thở nổi!  

Trước mắt tôi tối sầm. 

Giọng nói bên tai lại vang lên: “Nhìn đi, nó giết con cô kìa. Trước giờ nó không tin cô, nó không muốn đứa nhỏ!” 

Hình ảnh lại sáng lên. Trong tay Tông Thịnh là một thai nhi nhỏ xíu. Đứa nhỏ chưa đủ tháng, nên chỉ nhìn rõ bàn tay. Không biết anh lấy cây trâm gỗ sét đánh từ khi nào, đầu trâm nhòn nhọn đâm lên trán đứa nhỏ. Tôi thét chói tai vọt tới, nhào vào anh, kéo tay anh, giật lấy cây trâm đâm vào ngực anh. 

Máu trào ra.  

Khi máu rơi xuống, trước mắt tôi cũng rõ dần. 

Tôi đang ở trong mật thất, trên mặt đất có rất nhiều nến, và giữa vòng nến, tôi đè lên người Tông Thịnh. Trong tay tôi còn nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh đâm vào ngực anh. 

Máu, rất nhiều máu, chảy ướt bộ đồ màu xanh lục của anh, chảy tràn trên mặt đất.  

Mà bên cạnh chúng tôi là thai nhi còn nguyên cuống rốn, im lìm nằm trên mặt đất. khuôn mặt đó, tôi biết, không phải con chúng tôi, mà là đứa bé vẫn ở trong bồn máu, là con của Thẩm Hàm.  

Tông Thịnh nhìn tôi. Tôi run rẩy buông tay. 

Tôi, đang làm gì?  

Tôi giết Tông Thịnh? Tôi thật sự giết Tông Thịnh? 

Ngưu Lực Phàm vọt tới, lấy cây đinh gỗ đào của Tông Thịnh, điên cuồng đâm vào trán thai nhi. 

Máu của thai nhi trào ra, Ngưu Lực Phàm khóc: “Con là con của ta! Con là con của ta! Con của ta cho dù thành quỷ cũng không thể để cho lũ khốn này lợi dụng! Hôm  nay, để ba đưa con đi!” 

“Tông Thịnh…” Tôi run rẩy. Tông Thịnh khẽ há miệng, máu chảy theo khóe môi anh. Tôi ngã ngồi trên mặt đất, nhìn quanh. Bên cạnh chiếc giường Lão Bắc cầm kiếm kết bằng đồng xu, vẽ bùa. Bên cạnh có bàn làm pháp sự. Thẩm Kế Ân ngã xuống đất, thân thể gã không ngừng run rẩy, mỗi lỗ chân lông tựa hồ đều đang có máu trào ra. 

Chuyện này, sao không giống như tôi thấy vậy? rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao vậy? 

Tôi nhìn Tông Thịnh, tay run rẩy sờ lên mặt anh. Anh nói: “Đừng đi ra khỏi trận này, trở lại, trở lại nơi em xuất hiện ở đây... sau đó... sau đó... tìm... tìm bất cứ thứ gì có liên hệ với thực tế, không chừng em quay về được. Trận này, trận này có thể khống chế hồn, cũng có thể, có thể là di tinh hoán trận. em có thể… tự mình quay về. Về đi… vì con của chúng ta.”