Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 354-1: Tông Thịnh Ra Tay Tàn Nhẫn




“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đó thôi.” 

“Vậy anh tới đó làm gì?” 

“Tìm một chỗ ngồi thôi.” 

“Sau khi cháy, làm sao anh ra ngoài được? Lúc bình gas phát nổ thì anh ở đâu?”  

Tông Thịnh ưu nhã nhận lấy ly cafe từ tôi, hai chân bắt chéo ngồi dựa vào sô pha: 

“Lúc bình gas nổ thì tôi đã ra ngoài. Đang ở trong một ngõ nhỏ gần đó, nhìn thấy vụ nổ đó, vì khi thoát khỏi nhà sách đó tôi đã biết đằng sau nhà sách có bình gas, nên sau khi thoát ra ngoài, tôi vội tìm chỗ nào có thể nấp kín để thoát.” 

“Sau vụ nổ, chúng tôi cùng đội cứu hộ đi vào nhưng sao anh không nói cho bọn họ biết để rút lui.” 

Tông Thịnh cười, có chút hàn ý: “Trong hoàn cảnh đó tôi không có nghĩa vụ phải bảo hộ cho người khác, tôi chỉ nghĩ tới việc phải nhanh chóng rời khỏi đó, tôi còn có vợ con đang đợi.” 

Cảnh sát cũng trầm mặc không nói gì thêm. Một hồi lâu sau, ông cảnh sát già mới nói: 

“Người bị thương kia có vẻ tình huống không tốt. Bác sỹ nói hắn bị thương rất nặng, thậm chí nếu có ghép da cũng không khả quan. Xem ra...” ông ta ngừng lại, rồi nói nhỏ, “Những chuyện đã xảy ra trong nhà sách đó cũng chỉ có mình anh biết.” 

Tông Thịnh buông ly cà phê, cúi người về phía trước tới gần ông cảnh sát già, cũng hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi là hoài nghi ta làm chuyện xấu?” 

“Không có không có, chỉ là nói, những chuyện ở đó chẳng ai biết cả. Nếu thật sự anh là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, thì chúng tôi cũng không có cách nào phát cờ tuyên dương cho anh được.” 

“Vậy không cần, đối với việc phát cờ thưởng chi bằng cho tôi tiền mặt có lý hơn.” 

Cảnh sát không còn lời nào để nói, kêu Tông Thịnh lưu lại số điện thoại của họ để có việc sẽ liên hệ anh.  

Tông Thịnh nhìn thấy Tiểu Lục đang định ra ngoài, nên kêu Tiểu Lục đưa cảnh sát xuống lầu luôn. Tôi và TônG Thịnh quay về văn phòng, vừa lúc Tông Đại Hoành đang ở trong phòng, vẫn đang xem phim trên mạng, thấy chúng tôi vào thì âm dương quái khí nói: “Quỷ thai chính là quỷ thai a, mới trở về không bao lâu đã kéo cảnh sát tới mấy lần.” 

Tông Thịnh cũng không có sinh khí, đi trở về  bàn làm việc, nói: “Tiểu Lục vừa lúc đi bệnh viện thăm ông. Chú, chú giúp đi kiểm tra mấy bất động sản đi! Kêu Tiểu Lục mang tài liệu qua cho ông kiểm. Bất động sản đó mà, đúng là nguyên một khối thịt mỡ.” 

“Điều động nhân sự không tới phiên cậu nói!” Tông Đại Hoành đáp, nhưng không che dấu nổi vẻ đắc ý trên mặt. Tông an làm địa ốc cũng đã nhiều năm, đã hoàn thành hai dự án, còn đất đai ở quốc lộ. Công ty bất động sản vừa mới bắt đầu, chưa có người quản lý, nên nói chung, chuyện béo bở thế nào rõ ràng Tông Đại Hoành cũng biết rõ. 

“Tùy chú, tôi chỉ đề nghị như vậy. À chú, nếu không, hay chú cứ ngồi ở công ty lãnh lương cứng vậy thôi?”