Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 339-2




Tôi vốn tưởng pháp sự sẽ làm trong phòng bệnh, hóa ra không phải. Cũng đúng, nếu làm lễ trong phòng nhất định bệnh viện sẽ không đồng ý.

Bên kia, Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm xách đồ đi xuống lầu. M e o M u p

Ngưu Lực Phàm đi thẳng không nói gì, Tông Thịnh quay lại nói tôi: “Em đi theo, đừng để bị lạc.”

Tôi cũng vội đứng lên đi theo. Xuống tới đất, Tông Thịnh lấy la bàn ra đi vòng quanh bệnh viện, vừa đi vừa nhìn lên chỗ phòng bệnh, đi một vòng mới xác định vị trí. 

Tông Thịnh nhìn Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, vừa định nói thì Tông Thịnh liền nói: “Tự làm đi, Ưu Tuyền chỉ phụ trách nói chuyện.”

Ngưu Lực Phàm tựa hồ có chút khó xử, nhưng vẫn dừng một chút rồi nói: “Được!”

Ngưu Lực Phàm lấy một chiếc đèn lồng màu trắng trong túi ra, lấy tiếp một ngọn nến trắng đặt vào rồi châm lửa.

Lúc ngọn nến cháy lên tôi mới phát hiện trên đèn lồng có ghi bát tự, có lẽ là của Thẩm hàm. Không biết có phải do viết bằng máu từ trong mật thất kia ra không, nhưng dường như bát tự đó vẫn lóng lánh màu máu tươi, thậm chí còn chảy xuống nhìn trông vô cùng quỷ dị.

Ngưu Lực Phàm nói với tôi:

“Ưu Tuyền, giờ em bắt đầu nói chuyện với Thẩm Hàm, cứ nói thôi, vừa đi theo anh vừa nói, muốn nói gì thì nói cái đó. Kêu cô ấy quay về, kêu cô ấy đi theo em. Anh không bảo thì em đừng ngừng lại. Nói lặp lại cũng chẳng sao. Bắt đầu nào!”

Tôi có chút khẩn trương, quay sang nhìn Tông Thịnh, anh bảo: “Không sao, đèn lồng để hắn ta cầm. Gọi hồn là tạo một kết nối từ trường, Thẩm Hàm không có bài xích em, trong những người ở đây cô ta thân với em nhất, hiểu em hơn tất cả. M e o M u pCho dù gọi được hay không gọi được, em chỉ cần nói chuyện là được rồi. Nếu gọi trúng quỷ quái gì thì cũng do kẻ cầm đèn lồng gánh vác.” 

Tông Thịnh nói, tôi quay sang nhìn lại Ngưu Lực Phàm. Nếu như người cầm đèn lồng là người có nguy hiểm, Ngưu Lực Phàm sao lại kiên trì muốn làm như vậy.

Nhưng đã bắt đầu, tôi không còn cơ hội suy nghĩ thêm nữa. 

Ngưu Lực Phàm cầm đèn lồng, đưa lên cao, vừa đi vừa lắc lư, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi nói: “Nói chuyện đi! Bắt đầu rồi!”

“Ừ. Thẩm Hàm, Thẩm Hàm, em trở về đi. Hiện tại đã không còn ai có thể tổn thương em nữa. Mọi chuyện đều đã qua rồi, em mau trở lại đi. Những khổ đau đều đã kết thúc, rồi mình sẽ hạnh phúc thôi.” Tôi vừa nói dứt câu này thì Ngưu Lực Phàm M e o M u p liền bắt đầu chuyển phương hướng đi vào bên trong. Tôi nhớ hắn đã dặn tôi phải đi theo, hắn đi đâu tôi theo đó, nên tôi cũng vội đi theo. 

“Thẩm Hàm à, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi. Trở về em có thể theo mẹ ra nước ngoài, hãy nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp, nghĩ tới những trai đẹp ở nước ngoài, Thẩm hàm, đừng nghĩ về chuyện cũ nữa mà hãy nghĩ về tương lai tốt đẹp là được rồi.”

Lúc này cũng hơn 8 giờ tối, quanh khu vực bệnh viện vẫn còn đông người qua lại, cũng có người quay sang nhìn chúng tôi nhưng cũng chỉ nhìn rồi rời đi, không nói hay làm gì.