Tôi nhìn Tông Thịnh bịt kín mũi, tới gần bồn máu hơn. Ngưu Lực Phàm lại đột nhiên duỗi tay kéo anh lại, nói: “Xem bên kia!”
Tông Thịnh nhìn theo, bất quá anh cũng nói: “Tôi cảm giác nơi này không phải chỉ có hai chúng ta.”
“Ừ, khẳng định còn có quỷ!”
“Cũng không phải, nơi này… Có người đang nhìn chúng ta, đừng cử động. Dấu vết kia là cái gì?”
Ngưu Lực Phàm nói: “Vết máu, đến nơi đây đột nhiên bị đứt.”
Tông Thịnh đi qua, trên mặt bàn không có cái gì, chỉ có vết máu. Có một chỗ, giống như vết máu bị cái gì chặn lại.
Tông Thịnh đưa ngón tay sờ thử vết máu, Ngưu Lực Phàm lập tức nói: “Phòng này, rốt cuộc là như thế nào làm được, máu ở đây không đông lại sao?”
Tông Thịnh ngửi ngửi vết máu nói: “Máu phụ nữ, có mùi đặc biệt, hẳn là máu của Thẩm Hàm khi sảy thai, không phải của đứa nhỏ.”
Thị giác của tôi dần rõ ràng theo, như thể tôi nhìn qua đôi mắt của Tông Thịnh. Tôi nghĩ tới lúc trước ở Sa Ân, anh từng bảo tôi luyện tập thử liên hệ với anh bằng huyết khế, cũng giống như lần này.
“Tông Thịnh!” Tôi gọi thử, hiện giờ nếu tôi liên hệ không chừng anh có thể nghe thấy thì sao?
Nhưng mà, rõ ràng là không ai nghe thấy. Ngưu Lực Phàm vội vã hỏi: “Vậy đứa bé đâu?”
Tông Thịnh không để ý đến hắn, tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn đá, phân tích: “Từ vết máu mà thấy, Thẩm Hàm có lẽ nằm trên bàn, bị bọn chúng là gì đó khiến đứa bé bị đẩy ra ngoài, mà quá trình này hẳn là bị mất rất nhiều máu.”
“Nói thừa! Đứa bé hơn bốn tháng rồi!” Tâm trạng Ngưu Lực Phàm thay đổi rõ rệt.
Tông Thịnh vẫn bình tĩnh phân tích: “Lúc đó, hẳn có kẻ đứng ở đây, máu đứt dấu ở đây, như vậy đứa bé hẳn bị thứ gì đó, hốt mang đi, mang đi toàn bộ.”
Tông Thịnh ngồi xổm, nhìn dấu máu trên mặt đất: “Phá thai xong, đứa nhỏ hẳn đầm đìa máu của mẹ, nhau thai…”
Tông Thịnh im bặt, tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy được nhau thai vắt trên thành cái bồn máu kia, rũ xuống bên cạnh bồn.
Ngưu Lực Phàm theo lời Tông Thịnh nói, cũng nhìn qua. Hắn nhìn tới nhau thai, sắc mặt đột nhiên liền thay đổi, muốn tiến lên duỗi tay vớt đồ trong bồn máu lên.
Tông Thịnh đang ngồi xổm nên không kịp đứng lên ngăn hắn lại, chỉ lớn tiếng gọi. Mật thất này bé tí, mà động tác của Ngưu Lực Phàm cũng thực mau.
Tông Thịnh vội nhào tới, ôm lấy Ngưu Lực Phàm kéo hắn ngã nhào xuống đất, la to: “Anh đừng có cử động! Trong mật thất này toàn bộ máu đều không đông lại, anh muốn làm gì chứ?”
“Con tôi! Con tôi ở trong đó!” Ngưu Lực Phàm kêu to, giãy giụa, thậm chí trực tiếp dùng chân đá Tông Thịnh đang ôm chặt mình.
“Anh bình tĩnh chút đi! Đứa nhỏ bốn tháng, rời khỏi cơ thể mẹ đã chết rồi! Chắc chắn chết rồi!”
“Nhau thai kia kìa, nó ở trong cái bồn máu đó!”
“Anh bình tĩnh chút đi!” Tông Thịnh hét. “Mẹ nó, tôi thật sự không nên để anh đi cùng!”
“Đó không phải con cậu nên cậu nói được, nếu là đứa nhỏ trong bụng Tông Ưu Tuyền bị ngâm trong cái bồn máu đó thì sao? Cậu có thể bình tĩnh không?” Ngưu Lực Phàm gào thét.
Tông Thịnh bị hắn đá thậm chí trên trán đã chảy máu. Tôi nhìn thấy Tông Thịnh làm gì đó, không biết làm sao, nhưng Ngưu Lực Phàm hét thảm một tiếng, cả người nằm liệt trên mặt đất.
Tông Thịnh lúc này mới thở phì phò ngồi dậy, sờ trán nói: “Anh không phát giác sao? Từ khi xuống dưới này, cảm giác như thể có ai đang quan sát chúng ta. Vì sao còn không ngăn cản lại? Rõ ràng, bọn chúng muốn chúng ta vớt đứa bé trong bồn máu ra ngoài.”