Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 336: Nước tiểu người cũng là thuốc




“Anh chính là muốn gã nghĩ như vậy, Lão Bắc đã ở cùng với gã, có lẽ Vương Càn cũng không chống đỡ nổi mấy ngày nữa đâu. Trận pháp đó sẽ nhanh chóng có tác dụng. Bọn họ nhìn thấy anh ở tòa nhà Linh Linh làm cái poster lớn như vậy chắc hẳn đã biết anh muốn làm gì.

Hiện giờ, giết chết anh mới là việc khiến bọn họ vui vẻ nhất. Xưa tới giờ, những người chắn đường kiếm tiền của người khác đều sẽ bị giết. Anh chính là đang phá hủy đường làm ăn của bọn chúng. Hừ, anh ước gì hắn động thủ ngay đó. Như vậy, anh có thể có cơ hội thần không biết quỷ không hay giết chết gã.”

“Vậy, hẳn là anh rất đau đó.”

“Không có việc gì. Chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng tới xương cốt gân mạch.”

Xe hướng về phía quê chúng tôi chạy như bay. Cảnh bên ngoài từ phố thị đã nhanh chóng chuyển thành cảnh nông thôn tĩnh lặng ban đêm. Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, nhìn cảnh bên ngoài rồi nở nụ cười.

Tông Thịnh nhìn qua, nói: “Cười cái gì? Gương mặt này, cười cũng khó coi ghê.”

“Anh là chủ tịch hiệp hội ngắm tướng mạo sao?” tôi hỏi lại. Không biết vì sao, khi anh tới thăm tôi, tôi lại hoàn toàn không quan tâm tới vết thương của mình nữa, tôi tin tưởng, vết thương này sẽ được anh giúp chữa lành.

Anh không trả lời tôi, tôi tiếp tục cười nói: “Tông Thịnh, lần trước chúng ta là ở trong WC gặp nhau lén lút, Mèo Múp sau đó ở trong mộng yêu đương vụng trộm, hiện tại chúng ta có giống như là…”

“Tư thông.”

“Ha ha, hóa ra anh cũng biết.”

“Ừ, đợi anh xong hết việc, chúng ta đi đâu đó thôi. Nơi này… quá áp lực. Đi đâu đó không ai biết chúng ta. Em yên tâm, anh từng đi qua rất nhiều nơi, anh có thể giúp em nhanh chóng thích ứng với cuộc sống bên ngoài.”

“Ừ, được, em theo anh.” Tuy rằng Tông Thịnh chưa từng nói những lời yêu thương với tôi nhưng anh dùng hành động chứng minh với tôi về tình yêu đó là chân thật tồn tại.

Xe trở lại từ đường, cả thôn đã chìm vào giấc ngủ, ngay cả chó mèo cũng đã say giấc. Chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua bụi trúc đầu thôn. Hai chúng tôi đi vào trong từ đường, Tông thịnh bật đèn. Lần trước Tông Thịnh về nhà có đến từ đường dâng hương, nhà bọn họ còn sửa chữa qua từ đường, đèn này cũng là do nhà bọn họ trang bị.

Đèn trắng khiến cả từ đường sáng ngời, trên ban thờ bày bài vị của lịch đại tổ tông, còn cả gia phả viết thành câu đối dán ở hai bên.

Tông Thịnh kêu tôi quỳ gối trên tấm bồ đoàn trước ban thờ, rồi anh tiến lên thắp nhang nến. Chẳng biết anh làm sao mà thắp nhang thật nhanh. Anh quỳ bên cạnh tôi nói: “Con cháu Tông gia là Tông Thịnh, thỉnh tổ tông phù hộ, giúp vợ con là Tông ưu Tuyền khiến vết thương do nước tiểu nhện quỷ trên mặt có thể bình phục, xin thỉnh tàn nhang của tổ tiên.”

Lúc anh nói, tôi ở kế bên vội hỏi: “Này này, sao em thành vợ anh rồi?”

Anh không để ý tới thôi, sau khi cắm nhang xong thì lấy một tờ giấy vàng đặt ở dưới lư hương. Lúc này tôi mới phát hiện ra anh cắm nhang nghiêng nghiêng, khiến cho tàn nhang rơi lên tờ giấy vàng. Xong xuôi, anh mới nói: “Nhà đẻ em không phải ở đây, Meo_mup tên em lẽ ra cũng không có trong gia phả bên này, em là nữ nhi chưa gả đi, nhưng mà tên em cũng không có trong gia phả bên kia. Nhưng, em đừng quên ngày đầy tháng em đã uống qua máu của anh, năm em hai tuổi, bà anh cường thế đem tên em viết vào gia phả nhà anh, do đó, em chính là vợ của anh!”

“Em… sao em không biết nhỉ?” Đừng nói là tôi không biết chuyện này, bố mẹ tôi cũng chưa từng nói chuyện này với tôi, mà trong thôn cũng chưa từng có ai kể cho tôi nghe chuyện này.

Tông Thịnh duỗi tay, kéo tôi đứng lên: “Nếu không, em cho rằng vì sao người trong thôn đều nhận định em là người của anh. Chuyện này, rất nhiều người đều biết, tất cả mọi người tán thành.”