Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 328-3




Sáng hôm sau, Tông thịnh đưa tôi về quê, rời xa thành thị bất an này. Đến chiều, bà quay trở lại, mạnh mẽ xử lý  mọi việc. Chuyện ở mỏ Tông Thịnh cũng không quen thuộc, nhiều chuyện đều do chú Thành đứng ra ổn định cục diện, chứ chưa xử lý rốt ráo. Bà trở về mới nửa ngày thì cả thôn đã biết, tôi nghe mẹ nói lại, câu đầu tiên bà nói chính là: “Tôi và ông già nhà tôi còn chưa chết đâu!”

Nhưng tôi không ngờ tới ngay buổi tối đầu tiên sau khi quay về bà đã đến nhà tôi dùng cơm tối, còn không hề thông báo trước chuyện tới nhà. 

Vì tôi ở nhà an thai, lại là thai phụ chưa kết hôn nên trong thôn việc này khá mất mặt. Tuy tôi cũng không cảm thấy mất mặt gì mấy, nhưng ba tôi khi đi ra ngoài chăm ao cá bị  người ta nói, quay trở về mặt mũi bí xị. Mẹ hầm canh cá đặt trước mặt cho tôi, còn lại mọi người chỉ ăn đồ ăn đơn giản. Tôi cũng không khách khí, vì con mà cứ thế ăn canh. 

Bỗng nhiên ba nói: “Đứa nhỏ này còn chưa có danh phận gì kìa. Nuôi cho béo làm gì? Còn nữa, con thì là con nhà họ, mà chẳng có một người nào tới nói lời nào, hừ! Ý gì đây? Để cho khuê nữ nhà mình hỏng hết thanh danh sao?”

Mẹ tôi vội nói: “Ông nói bậy bạ gì vậy? Chẳc phải con dâu nhà a Vĩ cũng vậy sao? Đẻ con đã, rồi đăng ký kết hôn sau.”

“Người ta là ở nhà trai đó, do mẹ nhà trai phục vụ đó, còn đây là mình phục vụ, là làm sao?”

Mẹ tôi không vui, nghe thì đáp: “Con gái tôi, tôi chăm, thì sao?”

Vừa nói xong thì nghe tiếng bà Tông Thịnh vang lên ngoài cửa: “Hay nhỉ, à, lời này là ý gì nhỉ? Sợ chắt nhà tôi ăn vạ nhà anh à?”

Nghe thấy thế, tôi thót cả người, bà không dễ trêu chọc vào, nhưng ba mẹ tôi cũng là ba mẹ ruột. 

Mẹ tôi vội lấy thêm chén đũa mời bà ngồi xuống ăn cùng, đừng để ý tới ba tôi nói linh tinh, con gái của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc. Lúc này bà mới hài lòng cười:

“Vẫn là mẹ Ưu Tuyền hiểu chuyện. A Dân à, anh xem nhà của anh cần sửa chữa thế nào thì tính toán đi, nhà tôi hiện thiếu tiền, nhưng mà tiền cưới Ưu Tuyền vẫn còn đủ. Tiền nuôi chắt càng không thiếu. Anh xem cần bao nhiêu thì báo số thôi, sửa nhà cửa lại cho đẹp đẽ, sau này Ưu Tuyền với con nó có về nhà mẹ đẻ tôi cũng an tâm  một chút.”

Lời bà nói càng nghe càng không chịu được, nhưng ba tôi lại cao hứng: “Được được, tôi biết bên nhà không tới mức chối bỏ đứa nhỏ mà. Ha ha, bà thông gia, uống rượu không?” 

Hắc tuyến chảy dài trên trán tôi T.T, ba tôi lật mặt cũng nhanh quá đi.

Vốn không dự kiến ăn cơm cùng bà  nên đồ ăn vô cùng đơn giản, bữa cơm cũng nhanh chóng xong xuôi. Ăn cơm xong, bà còn ghé phòng tôi nhìn xem, nói muốn mua thêm đồ cho tôi, sau cùng còn nói: “Ưu Tuyền, con cứ yên tâm mà dưỡng thai, sinh ra đứa nhỏ bình an. Trong nhà hiện đang  phải lo tiền nong, nhưng bà đã để sẵn một phần riêng ra rồi. Tiền Tông Thịnh đã chuyển vào thẻ cho con, là tiền cho con, tự con giữ lấy, nên dùng thế nào thì cứ dùng, đừng có tiếc. 

Tiền đó là bà chuẩn bị cho chắt của mình. Cho dù cả nhà có phá sản, nhưng tiền đó vẫn đủ cho con của con tốt nghiệp cấp 3. Còn căn biệt thự hai đứa đang ở, bà đã nói với Tông Thịnh, tuy nó đứng tên, nhưng giờ làm giấy tặng để cho con đứng tên. Việc này, nhớ là chỉ con biết thôi là đủ rồi, đừng có nói với ba mẹ con. 

Sau này, nếu như cần thì căn nhà đó con muốn làm sao cũng được, ở hay bán tùy con. Còn chuyện hai đứa kết hôn…”

Bà ngừng lại, tôi tuy không hiểu pháp luật, nhưng cũng hiểu lý do bà làm việc này. Bà chính là để ra một phần tài sản cho đứa bé trong bụng của tôi, dù trong nhà xảy ra chuyện thế nào thì vẫn có thể đảm bảo cho đứa nhỏ bình an sinh ra, bình an lớn lên. Chỉ cần có khoản tiền này thì cũng không ai có thể ép tôi bỏ đứa bé.

Bà rất coi trọng tiền, điều này ai ai cũng biết. Dù trước đây bà cho tôi tiền, cũng là có lý do. Giờ đột nhiên lại cho tôi nhiều tiền đến vậy, vừa nhà, vừa tiền, không phải cho tôi và Tông Thịnh, hoặc cho nhà tôi, mà là cho cá nhân tôi.

“Bà à, bà muốn nói gì?” Nói nhiều tới vậy, sau cùng mới nhắc tới, có lẽ rất quan trọng.