Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 317: Ra tay




“Anh chắc không? Có gạt em không đó?” tôi hỏi. Hắn ta vốn hiểu tôi, không chừng sẽ nói thế để tôi có thể xuống tay được. 

Ngưu Lực Phàm chép miệng: “Khả năng thu thập tin tức của anh tuyệt đối không yếu đâu, em còn không tin anh sao?” 

Tôi thở dài, giờ đành phải động thủ thôi. Tôi che tay trên bụng, thầm nhủ: “Con yêu.” tôi không biết nói tiếp thế nào, ngưng một lúc rồi mới nói tiếp, “mẹ sẽ cố gắng, dù cho là thương thiên hại lý, mẹ cũng nguyện ý làm vì con.” nhưng tôi cũng nói tiếp với bản thân mình, “không chỉ vì đứa nhỏ  này mà còn vì Tông thịnh nữa. Tông Thịnh đã trải qua biết bao việc mới có thể chấp nhận và tiếp thu đứa nhỏ này, tôi thật sự không nghĩ tới việc khiến anh phải mất đi đứa bé. “

Tôi đứng  ở cửa có thể nhìn thấy phòng bệnh bên kia. Một người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, mắt vẫn còn bầm tím, đầu bị quấn băng. Nếu không phải bụng cô ấy to, hẳn người ta nghĩ cô ấy đang nằm trong khoa ngoại. 

Mẹ tôi đã gom đồ xong, ôm đồ ra nói: “Xe đâu nào? Mau đi thôi, xuất viện cho xong rồi ổn định ở viện mới.”

Tôi ấp úng: “Mẹ, mẹ đi với Ngưu lực Phàm xuống dưới trước đi, con đi vệ sinh xong xuống theo.”

“Con đó, phải cẩn thận, không được ngồi xổm lâu, cũng đừng dùng sức!”Mẹ dặn dò tôi rồi ôm đồ đi ra ngoài. 

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, ánh mắt như hỏi: “Túm lại là em có làm được không?”

Tôi nháy mắt, hắn liền giúp mẹ xách đồ đi ra cửa thang máy. Tôi quay người vào phòng bệnh, nhưng đi vài bước thì lại xoay người đi vào phòng bệnh đối diện.

Tay tôi nắm chặt cây kim, đầu ngón tay run rẩy. Tôi biết, hôm nay mình phải làm việc này, dù hậu quả có ra sao, dù cho sau này tôi phải xuống địa ngục thì cũng vậy, hôm nay tôi phải cố gắng một lần vì con mình. 

Tôi đi vào phòng nói: “Phòng vệ sinh đối diện có người rồi, cho tôi dùng nhờ với nhé!” 

Tôi nằm viện cũng đã vài ngày, chuyện này cũng gặp qua vài lần, nên biết là sẽ chẳng có ai nghi ngờ gì. Tôi vào trong phòng vệ sinh, ngồi dựa vào thành mà cau mày, trong lòng có chút hối hận. Ban đầu tôi nghĩ lúc vào thì đâm luôn thai phụ kia, nhưng lúc đi ngang lại không xuống tay, là do quá hồi hộp mà không làm được.