Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 302-2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lan Lan xuất hiện, còn cả tiên sinh hai mươi tệ biến mất đã lâu, lại trùng hợp cùng xuất hiện, trùng hợp tôi bị nhốt vào đây. Còn nữa, ban nãy nữ quỷ nói “Kẻ bị kém vào đây”, hóa ra, tôi bị người ta ném vào. Đó là việc của kẻ có tâm làm. Ai đang chỉnh tôi? Vì sao lại chỉnh tôi?

Tôi vẫn ngồi xổm trên mặt đất, vẻ đau đớn trên mặt dần dần dịu đi, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ. Tôi từ từ đứng dậy và hỏi: “Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, vậy sau khi ra ngoài ngươi sẽ sống với thân phận của ta sao?” Tôi hỏi, giả vờ nhận mệnh do không còn cách nào khác. Tôi đứng lên, nhưng không quay người lại nhìn cô ả. Dáng vẻ của cô ả khiến tôi sợ tới cứng cả người, cho dù quay lưng lại nhưng giọng tôi cũng run rẩy.



Tuy quay lưng lại nhưng tôi vẫn cảm giác được cô ả đang nhích lại gần tôi. “Đúng vậy, ta chính là ngươi. Ta sẽ chiếu cố người nhà của ngươi, ta sẽ sống những ngày tháng dưới thân phận của ngươi. Chỉ cần, ngươi đem mặt của mình cho ta.”

Tôi cảm thấy khí lạnh tràn tới càng lúc càng gần, cuối cùng, tôi cảm nhận cô ả đã ở sát sau lưng mình, cúi đầu tôi đã có thể thấy đôi giày cao gót đỏ chót kia đang ở sát chân tôi. 

“Ta, ta tên Tông Ưu Tuyền, tôi là nhân viên kinh doanh bất động sản của tập đoàn Tông An, dự án Ưu Phẩm.” tôi nói, cảm giác hơi lạnh bên tai càng lúc càng nồng đậm, có lẽ tay cô ả đã để ở sát bên tai tôi, chỉ chờ thời cơ để xé rách mặt tôi xuống.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại hỏi: “Mà ngươi biết ai đã ném ta vào không?”

“Một lão già. Nửa đêm hôm qua lão vào đây, nói với ta lão sẽ cho ta một người để lấy khuôn mặt, rồi ta có thể ra ngoài. Lão còn nói, có ngươi có một người bạn trai rất yêu thương ngươi, chỉ cần mang khuôn mặt của ngươi thì kẻ đó cũng sẽ yêu thương ta.”

“Lão già đó mặc quần áo gì, trông như thế nào?”

“Ngươi ở lại đây đi, đưa mặt cho ta.”

“Lão già đó mặc đồ thế nào, trông ra sao? Oan có đầu nợ có chủ, hắn đem ta ném vào đây, ta phải biết rằng hắn là ai chứ.”

“Biết thì có thể thế nào?” Hàn ý bên tai biến mất, cô ả buông tay xuống, “Đã biết ngươi sẽ không thể ra khỏi chỗ này. Lão là một tiên sinh rất lợi hại. Ta thấy kính bát quái của lão, chỉ cần lấy ra khỏi túi thôi thì ta đã không còn chút sức lực rồi.”  

“Lão mặc đồ thế nào?” Tôi hỏi lại. “Lão có nói với ngươi ta tên gì không?” Nếu là một người qua đường thông thường thì sẽ không phải cố ý chỉnh tôi. Còn nếu như cố ý chỉnh tôi thì hẳn là kẻ thứ ba chúng tôi đang tìm. Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các từng nói qua, tôi và Tông Thịnh chỉ cần một trong  hai bị khống chế thì việc đối phó với người còn lại sẽ rất dễ dàng. 

Nếu so sánh giữa tôi và Tông Thịnh thì rõ ràng tôi là quả hồng mềm. Kẻ thứ ba muốn đối phó với Tông Thịnh sẽ đương nhiên xuống tay từ chỗ của tôi. Dùng kết giới khống chế tôi, lại lấy một kẻ tới để giả mạo tôi, đó chính là cách làm tốt nhất.

“Lão không nói, mà ta cũng chẳng quan tâm, chỉ cần đem mặt cho ta là được. Ta chỉ cần khuôn mặt của ngươi, những thứ khác ta mặc kệ. Ta đã ở đây nhiều năm rồi, ta muốn rời khỏi nơi đây. Ta muốn một khuôn mặt, mà khuôn mặt ngươi thật xinh đẹp.”