Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 301-3: Lập trường của Lan Lan 3




Tôi cất điện thoại, ngồi xổm xuống. Lúc ngồi xuống tôi có thể nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, tôi nghĩ sẽ thấy rất nhiều người chờ đợi, nhưng bên ngoài lại vô cùng tối tăm, chỉ thấy mặt đất trống trơn.

Người đâu cả rồi? Cho dù tất cả mọi người đã giải quyết xong nỗi buồn đi ra ngoài, vậy còn Lan Lan đâu? Cô ấy xách theo nhiều đồ như vậy, không đợi tôi thì sẽ phải một mình ra ngoài đi xe buýt, chẳng dễ dàng đâu!

Trong lòng tôi đầy nghi ngờ, qua khe cửa bên dưới tôi thấy một cô gái, hay phải nói là một đôi chân phụ nữ đang đi qua đi lại. Cô gái ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ rất cao, gót giày rất nhọn. Giày vừa cao vừa nhọn, nhưng cô ấy lại chỉ bước bằng đầu ngón chân, chẳng lẽ sợ dưới đất bẩn làm dơ giày sao? Nhưng tôi nhìn thấy rõ, mặt đất rất khô ráo và sạch sẽ, còn sợ cái gì?

Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi sửa sang lại quần áo. Nhìn quanh cả nhà vệ sinh vắng tanh không có ai, tôi liếc nhìn ra phía bên ngoài, sao cũng không có ai? Cho dù Lan Lan cảm thấy chờ tôi không thoải mái thì cũng nên đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi tôi chứ, nhưng mà bên ngoài không những không thấy bóng dáng của Lan Lan, mà cũng không có một bóng người. 

Không đúng! Con phố nhỏ này chúng tôi trước đây thường hay lui tới, ban ngày thì hàng ăn vặt và quần áo, buổi tối thì chợ đêm, hàng bán đồ nướng, đông đúc, sầm uất, hoàn toàn không phải là tình trạng vắng ngắt như bây giờ.

Lúc tôi rửa tay thì người con gái đi giày đỏ quay trở lại, vẫn đi bằng mũi chân, và không có chút âm thanh nào. Cô ta có mái tóc rất dài, rất dài, lúc đi thì cúi gằm đầu xuống, không thể nhìn thấy mặt.

Cô ta mặc… 

Váy mùa hè! Chính xác là váy mùa hè, thêm một áo khoác ngắn mỏng nhẹ, mặc thế này giỏi lắm đến cuối tháng 10 đầu tháng 11 còn được, hoặc phải sau tháng 3 tháng 4… vì thời gian đó thời tiết buổi sáng sớm thì trời chỉ khoảng mười độ buổi chiều thì lại nắng chói chang lên tới hơn 30 độ. Còn mấy hôm nay thì nhiệt độ không khí vô cùng thấp, sẽ chẳng ai ăn mặc như cô ta.

Tôi cũng không để ý tới nữa. Cho dù cô ta mặc đồ kỳ quái thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi. Rửa tay xong, tôi định rời đi, nhưng vừa quay người thì cô ta đứng ở phòng vệ sinh gần cuối, giọng ong ong lên nói:  “Đừng đi ra ngoài! Bên ngoài có người xấu!”

Cái kiểu giọng vang vang ong ong này, nghe giống như giọng người ta nói khi đeo khẩu trang thật dày vào mùa đông mà nói vậy. Cô gái này mặc đồ phong cách thật đặc biệt! Váy mùa hè, khẩu trang mùa đông! 

Tôi cũng không quan tâm, dù cho bên ngoài có người xấu thì cũng rất đông người. Con phố nhỏ có bao giờ yên tĩnh đâu, nên người xấu giỏi lắm cũng chỉ có thể trộm tiền móc túi.  

Tôi vừa dợm bước ra ngoài thì đôi giày đỏ đã vọt tới, cô ta đứng trước mặt tôi, hay tay nắm chặt lấy tay tôi mà hét lên: 

“Đừng đi ra ngoài! Đừng đi ra ngoài cô có nghe không? Đừng để đám người xấu bên ngoài đi vào đây!”

Cô ta đứng trước mặt tôi, đầu vẫn cúi gằm, mái tóc thật dài xõa ra, rũ xuống che mặt, cố chặn tôi lại. Tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy trán cô ta lấp ló qua mái tóc, tôi nói: “Bên ngoài có nhiều người lắm, cho dù có người xấu thì họ cũng không làm được gì. Chúng ta cũng không thể trốn mãi trong nhà vệ sinh đâu.”

“Người bên ngoài, cho dù có thì cũng rất lạnh lùng, sẽ không ai giúp gọi cảnh sát hay ngay chặn bọn người xấu đâu.”

“Làm gì có chuyện đó? Bạn tôi còn đứng ở ngoài.”

“Có mà! Bọn họ đều như vậy! Cả lũ chỉ đứng chờ xem náo nhiệt! Đứng xem ta bị tống vào trong WC, bị chúng nó lấy dao rạch mặt. Đừng có ra ngoài! Hay là, đem mặt của cô cho ta đi!!!” tay cô ta đang nắm chặt tay tôi đột nhiên buông ra, muốn sờ lên khuôn mặt tôi. 

Tôi gạt mạnh tay cô ta ra, trong lòng thầm nghĩ, mình gặp người bệnh tâm thần sao? Tôi vội lui ra sau vài bước. Cô gái nhìn thấy tôi lùi ra sau thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, xuyên qua mái tóc, tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.