Nghe giọng tôi, chị ta âm dương quái khí hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em còn nằm trên giường đó hả? Còn có giọng nam nữa kìa!”
Tôi vội giải thích: “Đừng có suy diễn, là Tông Thịnh.”
“À, hóa ra là cả hai đều chưa có rời giường. Tối qua chiến đấu hăng hái quá hả? Tông Ưu Tuyền, nói chị nghe coi, em có hiệp nghị gì với tiểu lão bản không, kiểu như không cần đi làm, ở nhà lăn giường cùng anh ấy… dù sao cũng coi như là đi làm mà.”
“Bớt xàm đi, nói Tiểu Trần giúp em xin nghỉ hôm nay, nói là… nói là tiểu lão bản tiêu chảy, em ở nhà nấu cháo hầu hạ đi.”
Tông Thịnh đang nằm ngẩng phắt đầu dậy lườm tôi. Tôi cười cười, nói tiếp: “thế nhé, em cũng muốn đi làm. Nhưng dù sao em nghỉ cả ngày vẫn có lương, còn mọi người thì có thêm cơ hội có hoa hồng. Kiếm tiền vui vẻ đi.”
Cúp máy, tôi lật đật bỏ trốn thì đã bị Tông Thịnh từ phía sau kéo lại, nói bên tai: “Ai tiêu chảy ấy nhỉ, hay thử thêm một lần nữa nhé.”
Tôi nhắc nhở: “Biến đi. Giờ sang nhà ông hai mươi tệ đi, không chừng ông ta bỏ đi mấy ngày cảm thấy Ngưu Lực Phàm sẽ không đi tìm mình nữa nên quay lại rồi. Nhanh nào, chiều nay em muốn đi làm.”
Sự thật chứng minh, tốc độ rời giường của nam nhân luôn nhanh hơn nữ nhân. Tôi rửa mặt chải đầu xong đi xuống nhà thì anh đã chiên xong bánh trứng, còn có cả sữa đậu nành nóng cho tôi. Căn nhà này của chúng tôi tuy ít nấu cơm nhà, nhưng may mắn là bà của anh mấy ngày nay có ghé qua mua đồ ăn đầy đủ cả.
Lúc ngồi ăn sáng, Tông Thịnh nghe điện thoại, thấy tôi nhìn thì đứng lên đi ra phòng khách, có lẽ không muốn để tôi nghe nội dung điện thoại.
Tôi thở phì phì cắn bánh trứng. Hừ, bí mật lớn nhất của anh ấy tôi còn biết, sao còn lén lút nghe điện thoại? Hơn nữa, từ đầu tôi đã nghe anh gọi ‘Tiểu Lục’ chẳng phải là thư ký riêng của ông sao? Bên phía ông có việc, anh còn phải gạt tôi sao?
Tông Thịnh nghe xong điện thoại, bánh trứng trong tay cũng ăn xong rồi, cúp máy rồi một ngụm uống hết sữa đậu nành, nói: “Anh lên xe chờ em.” Nói xong thì cầm bộ đồ lao động dày cộp ra cửa.
Nhìn đi, người bây giờ với gã đêm qua trên giường như hai người khác nhau!