Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 295-2: Kẻ thứ ba 2




“Không cần suy  nghĩ gì cả, lúc này em chỉ cần tắm rửa và nghỉ ngơi một chút. Việc em cần làm lúc này chính là nghỉ ngơi.” 

“Tông Thịnh…”

“Anh đây, không cần nói gì cả, để đó cho anh xử lý.”

Anh cởi hết quần áo cho tôi, mở nước nóng vòi sen xối vào người tôi. Anh cũng cởi quần áo của mình, đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa trên làn da của tôi dưới làn nước ấm. Anh áp trán vào trán tôi: 

“Em không cần lo lắng gì cả, có anh đây! Là anh phải nói xin lỗi với em, vì anh không thể bảo vệ tốt cho em. Đừng khóc, hãy kiên cường lên nào, Ưu Tuyền!”

Lần tắm này, chúng tôi tắm thật lâu. Không làm gì cả, chỉ đứng dưới làn nước ấm mà ôm nhau. Sau cùng, anh dùng khăn tắm quấn lấy tôi, để tôi đi vào phòng ngủ tìm quần áo thay. 

Mà sau khi tắm thì thể lực tôi cũng khôi phục không ít. Suy  nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều, tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi biết mình phải làm gì. Tôi không thể cứ khóc lóc. Chuyện tôi đã sai, tôi muốn cùng Tông Thịnh đối mặt. 

Tôi thay đồ ở nhà, lau tóc. Tông Thịnh cũng vừa lúc ra ngoài. Anh quấn khăn tắm quanh người, vừa tìm quần áo trong tủ vừa hỏi: “Em cảm thấy sao rồi? Còn cảm giác mơ hồ không?”

Tôi lắc đầu: “Tay của anh không có gì chứ?”

“Không có việc gì.”

“Còn chảy máu không?”

“Ban nãy tăm động chạm tới miệng vết thương, đương nhiên sẽ đổ máu a.” 

Anh mặc quần lót, kéo khăn lông, lấy khăn giấy trên bàn chặn lên miệng vết thương. “Đè vài phút là xong mà, thật ra chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Lau khô tóc thì ngủ một giấc đi, em mệt lắm phải không?!”

Anh mặc quần áo nhanh rồi đi ra khỏi phòng, xuống nhà dưới. Tôi nghe từ dưới lầu vọng lên tiếng Ngưu Lực Phàm:

“Lâu thế? Hai người coi tôi là người chết à? Tắm rửa rồi lên giường luôn chắc.”

Tông Thịnh đáp: “Nói gì mà lắm thế. Vậy khoan ăn đã. Để nói cho xong việc ban nãy. Kể lại tôi nghe càng tỉ mỉ càng tốt, tôi muốn biết vấn đề phát sinh từ chỗ nào?”

“Còn có thể ra ở đâu? Tông Ưu Tuyền bị ngu hả?”

“Không phải, là bị khống chế.”

“Bị khống chế? Không có khả năng đi.  Đối thủ của chúng ta là Lão Bắc, là lão chú Thẩm gia, thậm chí ngay cả Thẩm Kế Ân cũng đã tính toán kỹ.

Nhưng không ai có ý định giật sập tòa nhà. Mọi chuyện là từ Tông Ưu Tuyền cả? Đối phương làm sao không biết tình huống bên trong mà có thể tính toán kỹ càng tỉ mỉ tới vậy? Còn có thể khống chế Tông Ưu Tuyền?”